Chuyện Bình Cửu được tỏ tình.
Ngày đó Bình Cửu có việc muốn tìm Thần Dục, đi vào lều thì Thần Dục đã cho những người bên ngoài tản đi rồi nói với Bình Cửu: “Ta đã phái người đón Tống Thục Dao đến đây.”
Bình Cửu nghĩ một hồi mới nhớ đây là tên Trắc Vương phi. Thần Dục thấy Bình Cửu không trả lời, nói tiếp: “Nàng là con gái tả thừa tướng, ta phải bảo đảm sự an toàn của nàng, nàng chỉ tới đây nghỉ ngơi, ta sẽ phái người đưa nàng đến thành Nguyên Dương.”
Bình Cửu cũng chẳng có nghĩ nhiều gì, nghe Thần Dục nói vậy xem như đang giải thích, cảm thấy an ủi, nói: “Những người khác trong phủ đâu rồi? Vệ vương có làm khó gì không?”
Thần Dục nói: “Ta sẽ cố gắng hết sức thu xếp. Sao thế? Ngươi lo lắng cho ai?”
Bấy giờ, Bình Cửu ở phủ Thụy Vương hơn hai tháng, cũng quen mấy người, nhớ lại dáng vẻ cả ngày chỉ tiếc mài sắt không nên kim quở trách hắn của Lý phó tổng quản, nhớ về mã thị đầu áp tiêu đi chưa tới thành lại vào phủ, còn cả Thanh Hạnh nhỏ bé ngày nào cũng chạy đến chỗ hắn, cho hắn điểm tâm. Bây giờ giám sát trong thành rất nghiêm, cũng không biết họ có khỏe không.
Liền thở dài một hơi: “Lúc ta mới vào vương phủ, nhận được sự giúp đỡ của mọi người, hi vọng họ không có chuyện gì.”
Đang nói thì có gấp báo đến, Bình Cửu nghe vậy đi ra ngoài, đi hai bước rồi mới nhớ lại chuyện của hắn còn chưa kịp nói.
Quay đầu lại, nhìn Thần Dục, ngài cầm thư trong tay, cau mày. Có lẽ đang có chuyện gì cản trở, Bình Cửu suy nghĩ một chút, thôi bỏ đi, sau này rồi nói vậy.
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau Trắc Vương phi đã đến, nàng được một tiểu đội Diễm Hoàng quân hộ tống trên một chiếc xe ngựa, từ từ đi tới.
Bình Cửu đứng trước lều cùng chờ với Thần Dục, chờ đến khi xe ngựa dừng hẳn, một cánh tay bé nhỏ, trắng như tuyết vươn ra, đẩy mành sang một bên. Một bóng người nhỏ bé mặc quần áo màu vàng nhảy xuống xe, nhìn chung quanh, rồi chợt nhìn về hướng Bình Cửu đang ở.
Bình Cửu vừa đối mặt cùng bóng người kia, thì sửng sốt tại chỗ, Thanh Hạnh, nàng theo đến rồi?
Sau đó gương mặt dịu dàng của Tống Thục Dao xuất hiện, lông mi nàng rất dài, đầu tiên nàng rũ mắt xuống, sau đó từ từ mở rộng tầm mắt, đến khi nhìn thấy Thần Dục, nước mắt bỗng chốc rơi xuống liên tục.
Là vẻ mặt dung mạo nguyệt thẹn hoa nhường, khiến người ta thấy mà yêu.
Có điều, so với cái nhìn chăm chú thăm thẳm của Trắc Vương phi, ánh mắt tiểu Thanh Hạnh có vẻ vừa nóng vừa sinh động. Không chỉ riêng Bình Cửu nhìn thấy, ngay cả Thần Dục bên cạnh cũng nhận ra.
Thần Dục bỗng quay đầu lại nhìn Bình Cửu, ánh mắt kia có vẻ đánh giá lại có chút khó dò. Sau đó, ngài bước một bước lên trước, đến nâng Trắc Vương phi đang muốn hành lễ dậy.
Viền mắt Vương phi đo đỏ, ngóng nhìn Thần Dục, bỗng nhào vào ngực ngài khóc nức nở nói: “Vương gia, may là chàng không sao. Mấy tháng không gặp, thiếp thân, thiếp thân lo lắng lắm.”
Thần Dục ngây người một chút, dịu dàng nắm tay Vương phi: “Để phu nhân lo lắng.”
Vóc dáng Thần Dục và Bình Cửu gần bằng nhau, cái dáng vẻ Vương phi rất giống dáng vẻ chim nhỏ nép vào người, trông họ vô cùng xứng đôi. Bình Cửu nhìn dáng vẻ ân ái của họ, nói không được mất tự nhiên ở đâu, đi theo phía sau cách hai người mấy bước, ống tay áo bị người nào đó kéo nhẹ. Bình Cửu quay đầu lại nhìn thì thấy tiểu Thanh Hạnh dịch đến bên cạnh hắn, gương mặt không chút biến sắc, nhìn hắn không chớp mắt một cái.
Lần này Vương phi dẫn theo tổng cộng hai tỳ nữ, đương nhiên có cả tiểu Thanh Hạnh, xem ra nàng sống trong phủ cũng không tệ lắm. Lều chính đi chưa được mấy bước đã đến, Thần Dục dẫn Vương phi vào lều, tiểu Thanh Hạnh nhìn Bình Cửu, không nỡ chia xa mà bĩu môi, đi theo vào hầu hạ.
Trong phòng có nữ quyến, Bình Cửu không tiện vào theo, nên cùng tản đi với những người đang hầu ở cửa. (Nữ quyến: người nhà nữ giới)
Vương phi là thê tử duy nhất của Thụy Vương hiện nay. Vương phi đại giá quang lâm tóm lại phải bày cơm nước linh đình lên. Ban đêm, Thụy Vương ở trong lều bày tiệc khoản đãi. Trong phòng ấy trừ ngài và Vương phi ra thì chỉ còn lại mấy người hầu hạ. Nhờ đó mà mang lại bầu không khí gia đình ấm cúng trong quân doanh đầy kỹ luật và nghiêm khắc này.
Người ta hay bảo “tiểu biệt thắng tân hôn”, các tướng sĩ đều là nam nhân, dù cười đùa vui vẻ những không hề thả lỏng cảnh giác.
Ngay cả Nhạn Trực cũng đến bắt chuyện với Bình Cửu: “Này, Bình đại nhân! Cùng các huynh đệ uống một bình đi.”
Bình Cửu nhìn bên kia một chút, trừ Nhạn Trực ra thì chẳng quen ai cả, chỉ mỉm cười rồi khoát tay một cái.
Nhưng bây giờ trở về lều ngủ thì không khỏi quá sớm chút.
Bình Cửu nghĩ vậy thì không về thẳng lều, hắn đến chỗ nướng thức ăn bên kia muốn chút rượu, nhảy một cái đã phóng lên cành cây cao, dựa thân cây ngồi xuống, quay đầu nhìn trăng hớp rượu uống một mình.
Ánh trăng đó mê người như vậy, trong tàn cây cảnh vật mông lung, chính là câu “cảnh không say người, người tự say”.
Bình Cửu vừa uống rượu, vừa ôm lấy cánh tay theo thói quen, nhưng làm động tác ấy xong thì chợt cảm thấy trên tay trống không.
Nghĩ lại mới nhớ, đúng rồi, kiếm Cửu Sương của hắn đã mất rồi, mất từ lúc bị An vương đuổi giết.
Bình Cửu hít sâu một hơi. Hắn cứ tưởng với trình độ bây giờ của hắn có kiếm Cửu Sương hay không cũng không có gì khác nhau, kiếm Cửu Sương đối với hắn cũng không quan trọng. Nhưng đến khi kiếm mất thật rồi, trong lòng trái lại có phần cô đơn.
Kiếm Cửu Sương theo hắn mười mấy năm. Hồi trẻ, Bình Cửu thường thích ngồi trên cành cây uống rượu, nhìn trăng, ôm kiếm Cửu Sương trong tay như vậy. Người người đều nói hắn độc hành giang hồ phóng khoáng phong lưu như vậy, hắn cũng cảm thấy mình phóng khoáng phong lưu thật.
Đáng tiếc, giờ đây kiếm không còn bên cạnh, mà người cũng không phải người xưa.
Lúc Bình Cửu đang