Ngọn nến lập lòe yếu ớt bị thổi tắt, cả phòng rơi vào bóng tối vắng lặng.
Sau đó mành cửa bị xốc lên, tối nay không có trăng.
Quân doanh Diễm Hoàng quân lúc nửa đêm được canh gác rất nghiêm ngặt, lính tuần tra đi tới đi lui, muốn lén mượn một con ngựa sẽ để lại tiếng ồn lớn, quang minh chính đại thoải mái mà đi thì không thể rồi.
Bình Cửu lặng yên nhảy ra khỏi rào chắn, nhìn xung quanh xác định phương hướng một hồi, rồi đi về hướng đông.
Lúc đầu đã nghĩ đến kết quả này, nói thẳng chuyện này với Thần Dục thì ngài chắc chắn không đồng ý.
Vì vậy, hắn để lại một tờ giấy trên bàn, thu dọn đồ đạc trong lều mình xong thì trốn đi lúc nửa đêm.
Có điều, không có ngựa phải đi bộ có phần không tiện. Trong cơ thể hắn chịu sự ngăn trở của hàn cổ, rất ít khi dùng khinh công, phần lớn đoạn đường là đi bộ, đi tới trời sắp sáng mới thấy một cái thôn nhỏ.
Bởi vì gần đây xảy ra chiến loạn, thôn nhỏ kia chỉ còn sót lại mấy hộ gia đình làm nông còn kiên trì bám trụ quê hương. Bình Cửu bỏ ra chút ngân lượng mua một con ngựa gầy ốm của một hộ gia đình trong thôn, rồi cưỡi ngựa chạy về núi Nhạn Lộc, đoạn đường liền thoáng nhanh hơn một chút.
Bình Cửu hiểu rõ, tình huống bây giờ, Thần Dục mà biết hắn tự ý bỏ đi, chắc chắn không dễ dàng tha thứ cho hắn.
Nhưng sau khi suy tính cẩn thận, Bình Cửu vẫn quyết định đi.
Hắn nghĩ, nếu thời gian có quay trở lại, hắn vẫn chọn vứt hết tất cả mọi chuyện, chỉ là đơn giản cùng Thần Dục trải qua cuộc sống ngắn ngủi.
Lúc Bình Cửu ôm lấy ngài, điều cảm nhận được chính là nhịp tim nhảy lên từ khoang ngực và thân thể nóng rực, như cô đọng tất cả tương lai ôm vào trong ngực, mãi đến khi hai sinh mệnh giao hòa vào nhau. Trong đó là tình cảm khiến viền mắt hắn nóng lên.
Điều đó giống như ở rất nhiều năm trước, Lục Nhất Phẩm lấy tay đặt lên đầu hắn. Nhiệt độ kia truyền tới, Bình Cửu từng cho rằng trong đó là hi vọng khiến người ta phấn đấu quên mình muốn sống tiếp.
Tuy nhiên, hiện thực giấu phía sau những điều đó lại khác xa những gì người ta nghĩ.
Núi Nhạn Lộc vốn là một ngọn núi vô danh, cao hơn mặt nước biển không bao nhiêu, không được tính là chót vót, nhưng ở đây có rất nhiều núi đá, nhìn từ xa như một con chim nhạn đang giương cánh, nhìn nghiêng thì hơi giống một con nai đực. Nơi đây không có người ở, ngay cả ba chữ “núi Nhạn Lộc” cũng là lúc Tiết lão quái lên đỉnh núi, bỗng nổi hứng đặt tên.
Năm đó Tiết lão quái bắt chước Lục Nhất Phẩm, bố trí trận pháp trên núi Nhạn Lộc giống ở núi Bình Viễn, còn dựng một ngôi nhà tranh, xem như đây là nhà của lão. Có điều, lão tự do khắp nơi quanh năm, số lần về nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay. Bình Cửu tới đây gần như không tìm được tung tích của lão.
Bình Cửu đi hai ngày rưỡi mới tới chân núi Nhạn Lộc, tốn thêm nửa ngày lên núi, rốt cục từ giữa rừng núi thoáng nhìn thấy ngôi nhà tranh kia. Ngôi nhà có vẻ lâu năm chưa được tu sửa, không thể tránh được gió mưa. Bấy giờ, trời đã chạng vạng tối.
Bình Cửu đẩy cửa ra, đón chào hắn là một trận bụi dày. Trong phòng bày trí rất ít, ánh nắng chiều tà xuyên qua mạng nhện trong phòng, chiếu lên sàn nhà phủ kín bụi, làm nổi bật lên sợi nắng vàng óng như nhung.
Trong nhà không có ai.
Có vẻ lâu lắm rồi không ai ở đây.
Bình Cửu đứng trước cửa phòng quay đầu nhìn bên ngoài, trời và đất nối liền nhau như một đường vàng nóng bỏng, từng áng mây lửa lớn liên miên không ngừng trên đỉnh đầu, đưa tay là có thể chạm tới. Phong cảnh trên đỉnh núi thật hùng vĩ, dày đặc không lối thoát.
Bình Cửu nhớ tới quãng thời gian khó khăn chạy trốn kẻ địch của hắn và Thần Dục. Họ đã từng ở trong một căn nhà nhỏ giữa rừng như vậy, trời lạnh không có quần áo chống lạnh, mắt Thần Dục lại không thấy đường, nghe theo tiếng nói Bình Cửu mà dời tầm mắt tìm, chỉ có thể dừng tầm mắt ở trước mũi Bình Cửu.
Đó là lần đầu tiên họ ngủ cùng giường, lúc đó là loại tâm tình gì nhỉ?
Có lẽ là có hơi kỳ kỳ đi, ai mà Thụy Vương chẳng nắm được trong tay? Thế mà lại cảm thấy hứng thú với người như hắn.
Bình Cửu dọn dẹp sơ lại căn nhà, quét hết bui bặm trên trên giường trên sàn ra, rồi thắp một ngọn nến.
Hắn nằm trên một tấm phảng cứng, từ từ đi vào