Từ khi Bình Cửu thốt ra ba chữ kia, Thần Dục chỉ hơi nghiêng đầu lại một chút, rồi không làm gì nữa.
Cảm giác đó giống như bị một ánh chớp trắng tía từ đỉnh đầu gián xuống, âm thanh giữa trời và đất dường như lắng lại, không còn tiếng động.
Sự yên lặng trong phòng khiến người ta giận sôi.
Sau đó tiếng sấm vang rền, chấn động như núi đất sụp đổ.
Thần Dục đứng lên.
Ngài đưa lưng về Bình Cửu, bóng lưng kiên cường thon dài, xen lẫn sự thong dong vốn có.
Tiếng nói lãnh đạm mà không lẫn tâm tình, cuối cùng cũng mở miệng, nói: “Ta rời kinh từ nhỏ, chưa từng biết sợ là gì.”
“Nhưng mấy ngày nay… trong quãng thời gian chờ đợi, ta rất sợ… sợ ngươi không về được.”
Bình Cửu ngẩn ra, Thần Dục đã xoay người lại. Ngài nhìn Bình Cửu, ánh mắt đó rất giống với ánh mắt của lần đầu tiên gặp gỡ. Không khí xung quanh như yên tĩnh lại, lẫn sự phù hoa ám muội. Bao hàm trong ánh mắt đó, nhiều hơn là sự thâm trầm, một chút sâu đậm, một chút gợn sóng, ẩn trong đó nhiều hơn là sự áp lực và bóng tối. Dường như một cơn ác mộng dài đằng đẵng, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ ra, nhưng lại bình tĩnh đến đáng sợ.
Ngài nói: “Nếu muốn đánh đổi sự thật lòng của ngươi bằng việc ngươi nhất định phải rời đi. Vậy, ta thà rằng khiến ngươi ở bên cạnh ta mãi mãi, để ngươi ở nơi luôn trong tầm mắt ta. Yêu hận cũng được, dù sao cũng tốt hơn nhìn ngươi cứ lẳng lặng như vậy rời xa ta.”
Bình Cửu bước lên một bước, nói một tiếng: “A Dục…”
Giơ tay lên, âm thanh lại không thể cất ra được nữa.
Hắn nghĩ, có lẽ là hắn ngột ngạt quá lâu.
Lâu đến nỗi, tất cả tâm tình cũng đều thay đổi, tim bị người cứa một đao, máu chảy ra đều là máu nóng.
Bình Cửu thuận thế tiến lên, ôm lấy Thần Dục, tay không dám ôm quá chặt, sợ vết thương Thần Dục sẽ vỡ ra, chỉ có thể đè nén tâm tình đặt một tay lên sóng lưng ngài, một tay khác siết lấy vòng eo mạnh mẽ của Thần Dục, bàn tay nắm chặt, chứa đựng tình yêu nóng bỏng lại theo bản năng kìm nén nó lại.
“Đời ta chỉ thương hai người, một là sư phụ, một là ngươi.”
Bình Cửu nói rất bình tĩnh, khoang ngực lại như có một cây đuốc. Lửa cháy lan tràn đến nỗi, cánh tay cũng cảm thấy đau đớn. Hắn đã từng… mặc kệ thế nào cũng căm ghét sự ràng buộc. Bây giờ, đến quãng thời gian cuối cùng của sinh mệnh, lại dường như có một sức mạnh bé nhỏ nào đó, nó xuyên qua thời gian, giữ hắn lại giữa giây phút trong sự sống này.
Bình Cửu nói tiếp: “Sư phụ không còn, chỉ còn ngươi.”
Thần Dục nở một nụ cười, bỗng đặt tay lên sau ót Bình Cửu, đáy mắt nhen nhúm một ngọn lửa, nói: “Nhìn ta.”
Môi cũng theo đó đặt lên, lúc sắp chạm lên môi Bình Cửu thì ngừng lại. Giọng nói Thần Dục trầm thấp xen lẫn sự kìm nén, nói: “Ta muốn hòa vào xương cốt của ngươi.”
Nụ hôn của Thụy Vương luôn rất mạnh mẽ. Cho dù âu yếm rất nhiều lần như vậy rồi, ngài cũng tuyệt đối không bỏ qua việc nắm giữ quyền chủ động. Lúc đầu Bình Cửu còn ý thức đến phải tránh vết thương của ngài. Có điều, nhiệt tình của Thần Dục đặc biệt tăng vọt, khiến kể cả Bình Cửu cũng dần có phần không nắm giữ được.
Hai người lùi vài bước đã tới mép bàn, ánh mắt Thần Dục nhìn Bình Cửu dường như muốn đốt cháy hắn.
Bình Cửu nhìn dáng vẻ lúc động tình của ngài, ngực bỗng cháy lên một ngọn lửa tuyệt vọng, kể cả ánh mắt hắn cũng đọng ra vẻ kỳ lạ khiến người ta phải nhìn vào đó.
Một cái chạm, một nụ hôn, tất cả mọi tiếp xúc lúc này như trở thành một lần cuối cùng. Bình Cửu cảm thấy lý trí có phần thoát khỏi sự khống chế.
Ngón tay cũng không nhịn được mà nắm chặt, thân thể theo bản năng mà dùng sức, muốn hít vào tất cả hơi thở của đối phương, để nhiệt độ tình yêu mãnh liệt này hòa tan tất cả vào trong cơ thể.
Bình Cửu vẫn biết rằng, cõi đời này không có cách nào khiến tất cả vẹn toàn.
Nhưng hôm nay, hắn muốn không thừa nhận cũng không được. Niềm tin kiên định bấy lâu nay của hắn đã dao động rồi.
Hai người quấn lấy nhau. Cũng khá lâu rồi, họ không được gần gũi nhau, lúc lửa tình đã cháy lên, ai cũng không muốn buông tay.
Răng Bình Cửu cắn khẽ lên bờ vai Thần Dục, bàn tay nóng rực vuốt ve thân thể của đối phương. Tiếng thở dốc cũng xen vào cảm xúc nồng đậm, dường như rơi vào đêm đen dày đặc không ánh trăng, dịu dàng đến tận cùng lại triền miên.
Băng vết thương trên ngực Thần Dục nhẹ nhàng thấm máu. Hai tay ngài chống lên mặt bàn, rõ ràng là tư thế có phần không thể tả, cũng không biết sao lại chạm đến vết thương. Hầu như từng bộ phận thân thể đều được Bình Cửu chăm sóc, ngay cả đầu óc cũng hơi trở nên mơ màng.
Bình Cửu cũng nhìn xuống thấy băng bị thấm máu, động tác của hắn chậm lại, bờ môi ghé lên tai Thần Dục, giọng nói mang sự từ tính, khàn khàn đối lặp hoàn toàn với bình thường, hơi thở trầm xuống, nói: “A Dục, đau không? Có phải là ta hơi quá rồi không?”
Thần Dục bị tiếng thở dốc trầm thấp bên tai kia trêu chọc, suýt chút nữa không kìm lại được, thế mà cảm giác sung sướng khiến người ta mơ hồ đầu óc kia bỗng chậm lại. Hai mắt Thần Dục hơi mở nhìn mặt bàn, sau sống lưng bắt đầu tê tê như bị điện giật, cảm giác khó tả đó còn thêm lên một phần nóng nảy khó nhịn.
Khi Thần Dục mở miệng nói chuyện, giọng khàn như mấy ngày không uống nước: “Câm miệng, tiếp tục cho ta…”
Quấn quít với nhau thêm lần nữa nhưng thật ra vẫn chưa tận hứng. Lúc đầu còn sợ người đi ngoài cửa nghe, một chút âm thanh cũng phải cố kìm nén. Đang lúc đó thì đến giờ đại phu đến khám bệnh, người đến thông báo đứng cách mành lều, mới nói được nửa câu đã bị Thần Dục rống một tiếng lui ra, sau đó thì không có ai tới hỏi nữa.
Bình Cửu ôm Thần Dục lên giường mềm. Vóc người ngài thon dài rắn chắc, Bình Cửu ôm không cảm thấy vất vả chút nào. Có điều, trên người hai người đều ướt mồ hôi, Bình Cửu tiện thể lấy chút nước trong lều lại.
Xử lý sơ dấu vết một lát, Bình Cửu tháo băng vết thương của Thần Dục ra, nhìn vết thương kia lại vỡ ra chảy máu, bỗng chốc cảm thấy hổ thẹn. Vết thương chảy một chút máu, dù không dấu hiệu nặng thêm, nhưng vẫn sẽ chậm thời gian khép miệng vết thương hơn.
Còn Thần Dục thấy Bình Cửu cúi đầu xử lý vết thương, Bình Cửu cau mày thật chặt, vẻ mặt đó giống như có lưỡi dao cắt lên người hắn vậy, tâm tình bỗng trở nên không tệ, nói: “Chút vết thương nhỏ này không cần để ý nó.”
Bình Cửu thoa thuốc trị thương mới lên, buộc băng lại, nói: “Tình thế bây giờ khẩn cấp như vậy, là ta quá làm loạn.”
Nói rồi, Bình Cửu ngẩng đầu lên.
Hắn vốn có dáng vẻ đẹp trai phóng khoáng, ánh mắt lãnh đạm thường ngày một khi trở nên chăm chú thâm tình, nó tựa như băng tuyết tan ra, hiện ra mặt hồ in bóng trăng sáng. Lắng đọng dưới đáy mắt là cảm tình sâu nặng, vững vàng mà dập dờn bồng bềnh.
Bình Cửu nhìn chăm chú vào đôi mắt Thần Dục, trầm giọng: “A Dục, tình thế bây giờ, nếu có chuyện gì ta có thể giúp đỡ được, ngươi nhất định phải nói cho ta biết.”
Dừng một chút, rồi nói: “Cái gì ta cũng có thể làm.”
Thần Dục nghe vậy thì ngẩn ra, ánh mắt lập tức nhếch lên, rơi vào một nơi ở phương xa.
Một lát