Buổi tối, Bình Cửu theo bốn đệ tử phái Thanh Nhạc ra khỏi quán trọ, vừa đi vừa ghé các cửa hàng dạo. Vì sự náo nhiệt gần đây của Nhạn Thành mà các cửa hàng nhỏ ven đường đóng cửa rất muộn. Trời tối nhưng các quán rượu và thức ăn vẫn tấp nập, toả hương thơm phức, đi qua hai con đường, nhìn thấy một quán nhỏ rất đông khách, mấy người bèn theo vào.
Đa phần những người xung quanh là người trong giang hồ, tiếng nói các vùng miền đan xen vào nhau, nghe rất thú vị. Mấy người đám Bình Cửu ngồi xuống xong, cả đám người phái Thanh Nhạc đã được người xung quanh nhận ra ngay, chào hỏi có, mời rượu có, âm thanh xì xào bàn tán về họ cũng có. Bình Cửu cải trang không ai nhận ra, cũng không ai chào hỏi hắn, hắn chỉ có thể vừa uống rượu vừa dùng bữa, trải qua thời gian thanh nhàn.
Lăng Việt Phong đang ngồi bên cạnh hắn. Người này cũng khá tỉ mỉ, thấy Bình Cửu không nói chuyện với ai, sợ Bình Cửu cảm thấy bị người khác không quan tâm nên chủ động bắt chuyện: “Lục tiên sinh có bạn bè gì tới chung không? Nếu huynh khó tìm người đó, tiểu đệ có thể hỏi thăm giúp huynh một chút, mọi người gặp gỡ nhau một lần thì tốt quá.”
Bình Cửu cười lắc đầu, nói: “Lăng huynh đừng cười, bình thường tại hạ chỉ toàn ở nơi giếng dã chợ trời, nên không có bạn bè giang hồ gì hết.”
Lăng Việt Phong vỗ vai Bình Cửu: “Ta biết, Lục tiên sinh làm thầy thuốc, không thích không khí đánh giết chốn giang hồ. Mà vậy cũng không sao, sau này ngươi sẽ là bạn bè phái Thanh Nhạc chúng ta, có gì ngươi cứ tìm ta. À đúng rồi, tìm Phương sư huynh cũng được, Phương sư huynh giỏi lắm đó.”
Phương Vũ Hồng nghe tên mình nên xoay đầu lại. Qua ba vòng rượu, Phương Vũ Hồng uống hơi nhiều, hỏi lớn: “Ai? Ai kêu ta? Lục tiên sinh ngươi uống rượu đi. Nào, sư đệ, đổ đầy rượu cho tiên sinh!”
Tửu lượng của Bình Cửu luôn không tệ, uống cạn một bát mà mặt không đỏ tim không đập. Phương Vũ Hồng vỗ tay khen hay: “Tiên sinh uống giỏi quá, quá giỏi, hóa ra là cao thủ”. Tiếng nói quá lớn khiến vài tên uống đến ngã đông ngã tây cũng chú ý nhìn sang: “Ai? Ai là cao thủ? Ợ, ta tên Lý Tư Viễn, người của Cửu môn Tam đao hôm nay phải so tài mới được… “
Một người bên cạnh nghiêng tay kéo gã: “Ngươi, dẹp ngươi đi… Ngươi nhìn lại ngươi uống rượu kiểu gì? Còn khoa tay đòi thi với người ta cái rắm!”
Lý Tư Viễn Cửu môn Tam đao quay lại, cãi, miệng đầy mùi rượu: “Hừ, Lưu Gia thối nhà ngươi, năm đó ông đây thắng… thắng đệ tử nội môn Thiếu Lâm luôn đó… Ngươi dám xem thường ta à! Đem đao của ta ra đây, dám trêu ông, ông cho các ngươi biết tay! Đao ta đâu? Ợ… Đao ta đâu?”
Người bị gọi là Lưu Gia thối nghe vậy, nâng cốc, cười run: “Ha ha ha, ha ha ha! Ngươi như vậy… Ngươi như vậy cũng tính là thắng? Nếu không phải đệ tử Thiếu Lâm người ta xui xẻo! Chỉ một ngày mà bị hai kẻ thù ám toán, ngươi? Ngươi đánh thắng được người ta à? Ta khuyên ngươi đừng đem chuyện này ra nói nữa. Ta cho ngươi biết, giờ Thiếu Lâm không thích nghe chữ “Thua” đâu, ngươi ồn ào nữa, coi chừng không còn cái răng ăn cháo à.” Lưu Gia thối uống một bát rượu, đạp một chân lên bàn, nói tiếp:
“Ta nói cho các ngươi nghe nè. Năm nay, Thiếu Lâm cũng giống lần đại hội trước, à không… Có thêm hai trưởng lão nội môn tham gia. Mấy năm nay… Nói sao ta? Từ trên xuống dưới Thiếu Lâm đều chuyên cần, học, khổ, luyện… Họ sợ đi lên vết xe đổ của trụ trì Tuệ Tịnh năm đó…. Nhớ năm đó, trụ trì Tuệ Tịnh đức cao vọng trọng cỡ nào, ấy vậy mà bị một tiểu bối mười bảy mười tám tuổi gửi thư khiêu chiến, đánh hòa không nói, vậy mà lại thua! Cuối cùng còn bị người đó chỉ vào mũi quở trách, nói cái gì…’Võ công Thiếu Lâm các ngươi còn kém chút’, oa… Suýt chút nữa khiến từ trên xuống dưới người Thiếu Lâm tức ói máu, mất mặt quá, mất mặt quá hà!”
Mọi người phấn khích nghe chuyện, Lý Tư Viễn không vui: “Ngươi hay lắm, Lưu Gia thối ngươi… Ngươi so ta với hắn? Sao ngươi không so ngươi với hắn… Người ta mười lăm tuổi… đã nổi tiếng… Hai mươi tuổi… Đánh khắp thiên hạ không địch thủ… Ngươi thì sao? Ngươi thì sao? Ta cho ngươi biết, nếu không… Nếu không phải bây giờ hắn không ở đây nghe thấy, ta sẽ, ta sẽ nói thẳng trước mặt hắn! Lục Thu Hồng… giỏi đó, nhưng nếu cây đao này của ta mà giống kiếm Cửu Sương… Hừ hừ… Vậy ông đây, ông đây cũng đã sớm nổi tiếng khắp thiên hạ!”
Lưu Gia cười ngã ngồi trên ghế, nói lớn: “Sao ngươi biết người đó không nghe thấy? Sao ngươi biết người đó không nghe thấy!”
Tất cả mọi người uống say rồi, cười giỡn trêu chọc nhau, với cả bầu không khí buổi tối ở quán rượu, những tràn cười nối nhau vui vẻ. Lăng Việt Phong uống ít rượu, nghe mọi người nói giỡn, vừa quay đầu lại thấy Bình Cửu bị sặc ho khan, vội rót cho hắn một chén trà: “Lục tiên sinh, uống từ từ.”
Bình Cửu lau khóe môi một cái, vẻ mặt có phần thay đổi: “… Không sao. “
Lăng Việt Phong cười nói: “Tiên sinh chớ để ý, đám người này uống nhiều rồi cứ như vậy đó.”
Bên kia còn đang ồn ào, Phương Vũ Hồng cầm một vò rượu đi đến đây: “Nói chuyện với các người này! Các ngươi đoán xem, đại hội võ lâm lần này còn có nhân vật nào đến? “
Lăng Việt Phong đầy phấn khởi, hỏi: “Ai tới?”
Phương Vũ Hồng miệng đầy mùi rượu cười thần bí: “Khà khà, Lục tiên sinh, Ảnh Lâu, nghe chưa?”
Bình Cửu nghĩ một hồi: “Có nghe sơ sơ.”
Ảnh Lâu có thể nói là một tổ chức bất ngờ xuất hiện mới gần mười mấy năm trên giang hồ, tương tự Thần Cơ nhưng rất nhiều điểm khác biệt, không chính không tà, tham gia cả hai đạo hắc bạch, chủ yếu mua bán tình báo với giá rất cao. Có rất nhiều tin đồn khác nhau về người sáng lập trong giang hồ, nhưng chưa được chứng thực, chỉ biết Ảnh Lâu rất thần bí, ít ra mặt ở giang hồ, không giống vẻ sẽ tham dự đại hội võ lâm.
Liền nghe Phương Vũ Hồng phất tay mấy cái, nói: “Lâu chủ Ảnh Lâu, ai