Bình Cửu trở thành thiếp thân thị vệ của Thụy Vương.
Bình Cửu đứng trước cửa thư phòng Thụy Vương, dựa vào tường, ngây ngẩn.
Lý phó tổng quản đi ngang qua, nhìn thấy Bình Cửu như vậy thì run tay đi tới: “Tiểu tử ngươi, uổng cho lão phu hết lòng nâng đỡ ngươi. Thật là… Nhìn cái vẻ ngủ chưa tỉnh này của ngươi, không trách vương gia phạt ngươi làm giúp việc mấy tháng, đừng tưởng rằng bây giờ người trở thành ám vệ chính thức rồi thì có thể lười biếng, nâng cao tinh thần lên! ”
Bình Cửu lập tức đứng thẳng, thuận tiện quăng đi cọng cỏ đuôi chó tùy tay nhặt được, lại khiến Lý phó tổng quản chỉ hắn, ra vẻ chỉ tiếc mài sắt không nên kim.
Thụy Vương đi ra khỏi thư phòng, Lý phó tổng quản chuyển sang dáng vẻ nghiêm túc, cúi đầu hỏi: “Vương gia có phân phó gì ạ? ”
Thụy Vương nhìn lướt ống tay áo, ra lệnh: “Chuẩn bị ngựa.” rồi quay về nói với Bình Cửu “Ngươi đi một chuyến theo bản vương.”
Lý phó tổng quản cười tiễn Thụy Vương đi. Bình Cửu đang muốn đuổi ttheo lại bị Lý phó tổng quản lén kéo lại, dặn dò: “Nâng cao tinh thần một chút!”
Thụy Vương tiến cung, địa vị của ngài như chữ vàng di động vậy, đi vào cung thuận lời không bị ai ngăn lại.
Đậy là lần đầu tiên Bình Cửu cung, lại không thấy có gì mới mẻ. Hoàng cung được xây dựng uy nga mấy, nhưng so với Thụy Vương phủ rằng chênh lệch không bao nhiêu.
Thụy Vương – Thần Dục ngồi trong nhuyễn kiệu, tay đặt trên thành kiệu. Dọc đường đi, lâu lâu lại gõ ngón tay lên thành. Cỗ kiệu nhẹ nhàng đung đưa theo quy luật, tâm tư của ngài cũng chập chờn nơi đáy mắt. Một lát sau, Thần Dục dùng một tay đẩy mành ra, nhìn Bình Cửu cưỡi ngựa, nhìn sườn mặt đẹp trai, nghiêm nghị. Đôi mắt vắng lặng nhìn vào thanh thiên.
Tính ra vào kinh cũng được mấy tháng, Bình Cửu không khỏi than nhẹ khi thấy kinh đô rườm rà trần khí, người qua lại đông đúc, không khác gì một lao tù bằng vàng bạc, đậm đặc không khí hoa hủ.
Cuối cùng, sự xa hoa này lại làm người ta cảm thấy tù túng.
Mà Thụy Vương -Thần Dục, từ khi sinh ra đến nay, từ mười sáu tuổi, đã không có gì hoàn toàn thoát khỏi tầm khống chế của ngài.
Bất luận người hay vật, chỉ cần thứ gì ngài muốn, sớm muộn cũng nằm gọn trong tay. Đợi đến lúc mất hứng, lại hủy diệt hoặc quăng đi. Cứ thế…
Để Thụy Vương quyền khuynh thiên hạ nảy ra sự chú ý, người trước mắt này cũng không phải là người số một, nhưng không thể không nói, đây là một người rất đặc biệt.
Người đó tên là Bình Cửu, không yêu tiền, cũng không sợ chết. Thân thể trong sạch bị vùi lấp trong chốn hoàng thành bùn nhơ này. Một đôi mắt lạnh nhạt còn tựa như núi xa bị mây mờ vây lấy.
Cuối cùng, hắn muốn có được cái gì, dù có chết cũng cố chấp muốn tìm?
Thực sự làm người ta muốn nhìn rõ.
Tấm mành rung động theo gió, lần nữa ngăn cách trong và ngoài xe ngựa, cũng che đi sự thay đổi khác lạ nơi gương mặt Thần Dục. Ngón tay ngài chống gò má, khóe môi cong lên xen lẫn sự tính toán. Một nụ cười mưu toan.
Thụy Vương tiến vào ngự thư phòng, trải qua hai canh giờ.
Bình Cửu chờ ở cửa cùng thị vệ hoàng cung, cũng không tùy ý đi lại, dần dần chuyển hướng nhìn hoa văn trên cửa ngự thư phòng.
Lát sau, một trận tiếng bước chân vội vã chạy tới gần, một dáng người mặc trang phục màu đỏ của lửa xông vào ngự thư phòng. Kết quả, người này bị công công giữ cửa cất tiếng nhẹ nhàng ngăn lại.
“Nô tài chào Thập Tam điện hạ! Hoàng thượng và Thụy Vương đã bàn luận bên trong hai canh giờ. Nếu điện hạ muốn vào, xin chờ nô tài vào bẩm báo một tiếng ạ.”
Thần Cảnh vẩy tay áo, ra vẻ không muốn: “Một người là Thất ca ta, một người là phụ hoàng ta, lại phải thông qua ngươi mới được vào? Cũng được, ta sẽ chờ ở đây một hồi được chưa.” bỗng nghiêng đầu thấy Bình Cửu, chỉ vào kêu lên: “Hả? Ngươi không phải ám vệ hôm đó của Thất ca hả? Nghe nói võ công của ngươi rất giỏi, không bằng chỉ giáo ta đi? Mấy sư phụ dạy võ trong cung thật là một đám rác rưởi, ngay cả ta còn đánh không lại, khỏi nói Thất ca.” Vừa nói, vừa lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.
Thập Tam hoàng tử – Thần Cảnh và Thụy Vương có nét mặt giống nhau mấy phần, chỉ khác ở đôi mắt. Thụy Vương quá nhiều mưu tính, ánh mắt thu hết ở đáy mắt, đuôi mắt xếch lên, khi nhìn người khác luôn che đậy bóng tối âm u, khiến người ta vừa nhìn như muốn bị vùi lấp vào vực sâu. Còn đôi mắt Thần Cảnh lại to, đầy vẻ lanh lợi, dù khí thế không ung dung, phong hoa tuyệt đại bằng Thụy Vương, nhưng lại có nét lanh lợi và đầy sức sống của thiếu niên.
Nhưng, cao thủ trong cung là không đánh lại thật, hay không dám đánh đây…
Bình Cửu nói: “Điện hạ cao quý, mà cao thủ trong cung như mây, há đến lượt nô tài. ”
Thần Cảnh cười toe toét vỗ vai Bình Cửu: “Ầy, ngươi đừng khách khí nữa. Thất ca rất ít khen ngợi người khác, nhất định là ngươi có sở trường mà người khác khống bằng, ta lười luyện võ cũng tại mấy tên sư phụ vô dụng kia không dạy được thứ ta muốn cả. Mục tiêu của bản điện hạ là trở thành người Thất ca vậy, mang binh đánh giặc, trở thành một thần thoại bất bại, đóng giữ biên cương, để nước láng giềng nghe tiếng phải sợ mất mật! Vì vậy… khà khà… trước hết, ta nhất định phải học giỏi võ công! ”
Bình Cửu lộ vẻ mặt làm khó dễ: “Cái này… ”
Thần Cảnh không nói gì, ra tay tấn công: “Đừng này đừng kia nữa, để bổn hoàng tử thăm dò võ công ngươi sâu cạn trước đã!”
Theo thế tiến công mạnh mẽ, dồn dập của Thần Cảnh, Bình Cửu tiếng lui mấy bước, thoắt cái đã vận khinh công bay ra ngoài. Thần Cảnh còn chưa hết hi vọng, đuổi theo, vừa đánh vừa hô: “Ngươi, người này thật hẹp hòi!”
Bình Cửu như quyết định ý gì đó, hai tay thả xuống hai bên, nhưng chưa từng đánh trả tấn công, chỉ bước tới bước lui trong vòng một tấc vuông, mà cả góc áo của hắn, Thần Cảnh cũng không bắt được.
Đánh được mấy hiệp, Thần Cảnh không khỏi cắn răng, tức giận nói: “Ngươi… người này sao lại láu lỉnh như vậy, luận bàn võ công mà chỉ biết trốn, có ý gì?”
“Lại gây chuyện gì vậy? ” Cửa ngự thư phòng bị đẩy ra, hoàng đế cất giọng lang lãng hỏi dò. Bình Cửu nghe tiếng bèn quỳ xuống một bên, Thần Cảnh cũng thu tay lại đúng lúc, không đành lòng nhưng vẫn chắp tay: “Phụ hoàng, nhi thần đang tỷ thí chơi với thị vệ Thất ca đây.”
Hoàng đế nghiêm giọng: “Lại hồ đồ, mấy ngày nữa Thất ca ngươi ra ngoài, đến lúc đó chẳng phải ngươi phá lật kinh đô này luôn sao?”
Thần Cảnh lập tức đứng thẳng, hai mắt tỏa sáng: “Thất ca phải đi hả? Khi nào? Đệ… đệ cũng muốn ra ngoài chơi, mang đệ đi với, được không? ”
“Hồ đồ!” Hoàng đế phất tay áo, hiển nhiên giận không nhẹ: “Thu hoạch vụ thu gặp nạn châu chấu, nhiều dân chúng vất vả, cơ cực. Thế cuộc trong ngoài kinh đô căng thẳng. Thụy Vương ra ngoài tuần phủ. thị sát cấp bách, há cho ngươi xem như trò chơi! ”
Thần Cảnh biết mình nói lỡ, buồn bã đứng tại chỗ, uể oải không còn tinh thần.
“Thập Tam đệ còn nhỏ, không hiểu chuyện, phạt nó chép mười lần < Thông Giám > là được rồi.” Thần Cảnh phớt lờ tiếng nhe răng nhếch miệng đầy đau khổ của Thập Tam hoàng tử, đứng nghiêng về phía sau hoàng đế, trầm ngâm nói: “Chỉ tiếc, lần đi nhi thần phụng mệnh đến kiểm tra các nơi, thầm trị tham ô bất chính, e mấy tháng không thể về, không thể chia sẻ việc triều chính với phụ hoàng, lại phải để phụ hoàng lo âu.”
Hoàng đế thở dài một hơi, uể oải xoa lông mày: “Quốc nạn phủ đầu,