Bình Cửu

Chương 51


trước sau

Bình Cửu tiện tay tìm bừa một cái áo sạch sẽ khoác vào.

Bình Cửu thả lỏng dựa lên tường, hỏi ngài: “Nước không thể một ngày không có vua, hoàng thượng còn định ở Nhạn Thành bao lâu nữa?”

Thần Dục thưởng thức nhẫn ngọc trên tay: “Ngươi sẽ theo trẫm về ư?”

Bình Cửu nở một nụ cười có phần tự giễu: “Nếu hoàng thượng đã đến đây, nói vậy sẽ không trở về tay không.”

Chiếc nhẫn ngọc nọ bị đặt trên bàn, Thần Dục từ từ nói: “Ta biết ngươi không thích kinh thành, cũng không quen sống trong cung. Nếu người không muốn thì tất nhiên ta sẽ không ép ngươi.”

Bình Cửu nhìn Thần Dục một cái, im lặng trong chốc lát rồi nói: “Vậy thì sao, vậy có thể coi như chúng ta chưa bao giờ gặp nhau ư?”

Vẻ mặt Thần Dục rất bình thường, nhưng nghe Bình Cửu nói vậy, ngài chợt nhướng mắt lên.

Ngài hơi âm trầm nhìn chằm chằm Bình Cửu trong chốc lát, ngón tay cọ qua cọ lại lên góc viền nhẫn ngọc, nói: “Ta không quan tâm ngươi muốn đi đâu, ngươi muốn làm gì, chỉ cần ta có thể tìm được ngươi, biết người gặp ai, đang làm gì là đủ rồi.” Thần Dục đứng dậy, nghiêng người về phía trước, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, tư thế chứa sự uy quyền và đầy xâm lược, nói: “Trẫm đều phải biết hết.”

Bình Cửu đứng cách ngài vài thước, ôm cánh tay nghe ngài nói xong mới nói: “Nếu ta nói không thì sao?”

Thần Dục rút tay về.

Ngài nở một nụ cười không nhẹ không nặng, nhìn Bình Cửu rồi nói: “Ngươi có thể thử xem.”

Bình Cửu dựa lưng lên tường, nghe thấy tiếng cửa bị đóng sầm lại.

Nghĩ thầm, tính khí cũng không thay đổi chút nào.

Có lẽ vì căn phòng phát ra âm thanh quá lớn, không bao lâu đã có người đến gõ cửa, chứa ý lễ phép và cẩn thận. Bình Cửu giữ cho bản thân bình tĩnh lại, đẩy cửa ra, thấy Lăng Việt Phong đứng ở cửa, biểu hiện có phần không tự nhiên, Bình Cửu nói : “Lăng huynh, có chuyện gì không?”

Lăng Việt Phong gãi đầu, nói: “Ngày mai, đại hội võ lâm lại bắt đầu, ta muốn hỏi Lục tiên sinh có dự tính gì chưa?”

Bình Cửu nói: “Chưa, ta sẽ đến xem.”

Lăng Việt Phong thấy Bình Cửu không vui, tò mò nhìn lén vào phòng, nhỏ giọng hỏi: “Lục tiên sinh đang cãi nhau với người ta à?”

Bình Cửu hơi bất ngờ.

Một lát sau, Bình Cửu mới mỉm cười một cách lịch sự, nói: “Hồi nãy đóng cửa lớn quá, làm phiền các ngươi đúng không? Ngại quá.”

Lăng Việt Phong nghe hắn nói vậy, vội xua tay: “Không có không có, ta chỉ đi ngang qua mới hỏi thăm thử thôi, không có ý gì khác. Lục tiên sinh đừng nói vậy.” Nói xong, liếc nhìn vẻ mặt Bình Cửu một cái, nghĩ thầm mình không nên nói mấy chuyện nhàm chán này nữa, bèn nói: “Chúc Lục tiên sinh ngày mai chơi vui vẻ. Sư phụ nhờ ta làm ít chuyện, ta đi trước nha, tiên sinh nghỉ ngơi sớm đi.”

Bình Cửu mỉm cười gật đầu, chờ Lăng Việt Phong đi xa, hắn đóng cửa lại, đứng yên ở trước cửa, thu lại nụ cười trên môi.

Cuối cùng ánh mắt bình tĩnh, mặt trở nên không còn biểu cảm gì.

——————– đường phân cách ————–

Các môn phái vây chật kín dưới võ đại đại hội võ lâm. Đứng từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng reo hò và xì xào bàn tán.

Hôm nay, Bình Cửu tới hơi trễ.

Lúc hắn dậy Thần Dục đã đi.

Nói chính xác thì đêm qua ngài ghé phòng một lần, đẩy cửa vào thì Bình Cửu đã tỉnh rồi, nhưng không mở mắt. Thần Dục cũng không tới gần, chỉ im lặng ngồi trên ghế.

Ngồi mấy canh giờ, trời sắp sáng mới đi.

Lúc gần đi, Thần Dục đứng dậy, đến trước giường Bình Cửu đứng một lát. Sau đó Bình Cửu nghe tiếng đóng cửa.

Cửa vừa đóng Bình Cửu đã mở mắt ra.

Thật ra cũng rất buồn cười, hắn thế mà giả bộ ngủ hơn nửa đêm.

Vốn giờ Bình Cửu cũng không buồn ngủ. Hắn ngồi xuống, liếc thấy trên bàn Thần Dục vừa ngồi có cái gì đó, hóa ra đó là chiếc nhẫn mà Thần Dục siết trong tay cả này kia.

Bình Cửu đi tới, cầm lên tay, thưởng thức một phen, sờ vào cảm thấy nó rất trơn bóng, là chất ngọc thượng đẳng nhất. Từ lúc hai người gặp lại lần hai đến giờ, chiếc nhẫn này vẫn luôn được Thần Dục đeo trên tay, giờ lại để nó lại đây.

Không biết có ý gì.

Ban ngày, Bình Cửu ra ngoài đi dạo một vòng trước rồi mới đi đại hội sau. Hắn cũng không hứng thú với đại hội võ lâm lắm. Vậy vậy đến khi Bình Cửu tới nơi, đại hội võ lâm đã tiến hành được mấy vòng, bước vào giai đoạn sôi nổi nhất, ngay cả mấy nóc nhà ở xa đều đầy người ngồi trên đó.

Trên đài là hai cái kẻ không quen biết, ra động tác khá bài bản, không bao lâu thì có một người không chống đỡ nổi ngã xuống đài. Trong chốc lát đã vang lên tiếng một bên khen hay và một bên khác đầy tiếc nuối.

Bình Cửu đứng nhìn một phen, vị trí phái Thanh Nhạc khá gần bên trong, nhưng nếu không dùng khinh công, còn phải chen qua đám người, ngẫm lại vẫn là bỏ đi. Có điều người ở đây quá đông, Bình Cửu vốn đứng yên một chỗ, đột nhiên người bên cạnh bị dòng người xô qua, đẩy vào hắn, sau đó liền nghe người bên cạnh mở lời đầy áy náy: “Ngại quá, vị huynh đệ này… Ô? Là ngươi à.”

Bình Cửu nhìn sang, nhận ra là Bành Thư Viễn phái Côn Sơn gặp hôm cứu người ấy.

Bành Thư Viễn lộ vẻ vừa nhạc nhiên vừa vui mừng, vội giới thiệu với các sư huynh bên cạnh: “Vị này là vị huynh đệ cứu Mộc cô nương hôm đó nè, vẫn chưa nói một tiếng cảm ơn, không ngờ gặp lại nhanh vậy, đây thật là trùng hợp quá.”

Bành Thư Viễn nói mấy câu như vậy, khiến cả đám phái Côn Sơn nói cám ơn rối rít. Một số huynh đệ mạnh dạn hơn thì vỗ lên vai Bình Cửu. Bình Cửu khá xa lạ với phái Thanh Nhạc, nhưng phái Côn Sơn thì khác. Hồi trẻ, Bình Cửu từng làm khách vãng lai ở phái Côn Sơn mấy năm, đây xem như nửa cái nhà của Bình Cửu.

Vì vậy Bình Cửu nhìn sơ sơ xung quanh, mặc kệ có tới đủ hay không, nhưng hầu như Bình Cửu quen mặt hơn phân nửa, điều này khiến Bình Cửu có phần đau đầu.

Bên này đang nói nhao nhao ồn ào, ngay cả trên đài có chuyện gì xảy ra cũng không nghe rõ, bên kia vang lên một tiếng rống to đầy tức giận: “Ồn ào cái gì? Còn ồn nữa thì cút hết về núi cho ta!”

Tiếng rống này khiến đám đệ tử trẻ xung quanh lập tức im bặt. Bên kia có một ông lão nhỏ gầy, râu xồm xoàm đang đứng, bấy giờ đang thổi râu mép trừng đám người, gõ quạt xếp lên trán một đệ tử: “Ồn cái gì?”

Sau đó chuyển tay gõ lên trán một người khác: “Bao nhiêu tuổi rồi hả?”

Gõ lên trán lần lượt từng đứa, vừa gõ, miệng cũng không nhàn rỗi quở trách: “Bình thường sư phụ dạy các ngươi làm sao?” “Phong cách của kẻ quân tử, phải biết cử xử đúng mực!” “Sao các ngươi cứ như vậy, có thấy xấu hổ không? ” “Hả? Xấu hổ không?”

Đến khi định gõ tới trán Bình Cửu, tay lão quơ một vòng trên không trung, nói: “Ơ? Sao lại có thêm một đứa?”

Người này chính là Tăng Bình, một trong bảy vị trưởng lão của phái Côn Sơn. Vẻ mặt Bình Cửu không thây đổi, nhìn lão, lão cũng đang đánh giá Bình Cửu. Bành Thư Viễn kế bên nhắc nhỏ một tiếng: “Sư thúc… Vị này chính là vị đại hiệp cứu Mộc cô nương ngã xuống sông hôm đó”

Tăng Bình nghe vậy thì tức giận liền, dùng quạt gõ lên trán Bành Thư Viễn một cái: “Lại là con điên kia! Ai kêu phụ thân nó chìu hư, bữa sau sai người viết thư cho Mộc Nhược Tùng, phái người đón nó về cho nhanh! Đừng để chuyện gì xảy ra nữa, lỡ có gì phái ta phải chịu trách nhiệm!”

Mặt Bành Thư Viễn ủ rũ, gãi đầu: “Sư thúc nói là được rồi, đánh ta làm gì.”

Tăng Bình giũ quạt ra, liếc Bành Thư Viễn một cái, sau đó hỏi lại: “Giờ sao, sư thúc không thể đánh ngươi à? Sư thúc đánh ngươi là quan tâm ngươi, bảo vệ ngươi, hiểu không?”

Cả đám người lập tức gật đầu: “Hiểu hiểu hiểu. Sư thúc nói gì cũng đúng.”

Sau đó Tăng Bình vừa liếc nhìn Bình Cửu, nói với Bành Thư Viễn: “Cố gắng chiêu đãi người ta, phái Côn Sơn không thể chút phép lịch sự ấy cũng không có.”

Bành Thư Viễn nghiêm chỉnh chắp tay: “Vâng, sư phúc.”

Dù đã thay đổi gương mặt, nhưng hắn quá quen với đám người phái Côn Sơn. Ở đây lâu, Bình Cửu sợ sẽ để lộ sơ hở, đang muốn tìm cơ hội chuồn đi, bên cạnh bỗng nghe tiếng Lăng Việt Phong: “Sư phụ, ta nhìn thấy Lục tiên sinh rồi, Ớ… Hình như là người phái Côn Sơn phải không?”

Một ông lão dẫn đám đệ tử phái Thanh Nhạc cắt ra một con đường giữa đám đông. Ông lão này trạc tuổi Tăng Bình, tóc cũng xám trắng, vóc người mập mạp bụng phệ, nhưng di chuyển trong đám đông rất linh hoạt, ông liếc mắt, tầm mắt nơi vào người Tăng Bình: “Ta nói, con khỉ họ Tăng kia, ngươi vây quanh khách mới của phái Thanh Nhạc ta làm gì, thả người, thả người mau.”

Người này là Từ Như Ý, trưởng lão phái Thanh Nhạc. Cách đây năm mươi năm, ông ta và Tăng Bình cùng thích một nữ hiệp. Hai người chính là đối thủ một mất một còn nổi tiếng trên giang hồ. Bây giờ, tuổi hai người đã cao, còn giữ địa vị cao trong phái, đánh nhau thì không tiện, nên lúc thấy mặt, không đánh được thì mắng vài câu. Thế là Tăng Bình nghe vậy bước lên trước hai bước tới trước mặt Từ Như Ý, run quạt xếp, chỉ tay ra trước: “Từ mập, ngươi nói ta cái gì? Ngươi có gan thì nói lại coi?”

Từ Như Ý cũng bước một bước lên, hai người đối mặt với nhau: “Sao hả? Ta nói ngươi thì sao, thằng già không chết ngươi muốn làm gì?”

“Ta chết bà cô ngươi, tên mập đáng chết ngươi. Ta thấy hôm nay ngươi thèm ăn đòn đúng không?”

Đệ tử hai bên thấy tình hình không ổn, vội kéo lên khuyên can. Kết quả vừa khuyên thì bị mắng lây. Tình cảnh dưới này rất hỗn loạn. Trên võ đài, hai người cũng đang đánh đến lưỡng bại câu thương, nối nhau rơi xuống đài. Giờ phút này, trên mặt đài không còn ai, liền nghe Từ Như Ý hô to một tiếng: “Thư Điển, lên đài, cho phái Côn Sơn biết thế nào là lợi hại!”

Tăng Bình cũng cười lớn một tiếng, kêu theo: “Đồ nhi, ngươi cũng lên đi, đừng làm sư môn mất mặt!”

Tiếng nói vừa dứt, hai bóng người chuyển động lên đài.

Bình Cửu hơi nghiêng đầu, đã thấy một người mặc áo tránh bay lên đài nhanh như gió.

Trên đài, hai vị kiếm khách trạc tuổi nhau, khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, đều là đệ tử trẻ xuất sắc, được mọi người ngưỡng mộ trong hai môn phái nổi tiếng. Họ mới đứng trên đài, đa số nữ hiệp trẻ tuổi đã kích động.

“Tại hạ là Bành Thư Viễn, phái Thanh Nhạc.”

“Thẩm Hạo Hiên, phái Côn Sơn.”

Tiếng chuông vừa vang, hai người cùng nói: “Đắc tội rồi.”

Rút kiếm ra, dưới tình cảnh đó, tiếng người bỗng trở nên sôi nổi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện