Ánh trăng tròn vành vạnh, treo lơ lững giữa bầu trời đêm. Không gian buổi đêm được giăng phủ bằng một lớp sương mờ.
Bình Cửu đi ra khỏi quán trọ, bị cơn gió lạnh rét đêm khuya mùa đông thổi vào khiến đầu óc cũng từ từ tỉnh táo hơn.
Hắn đi dọc theo bờ sông, đi ngang qua lát đát mấy người đi đường, sau đó tới một chiếc cầu nhỏ.
Dưới cầu, mặt nước ánh bóng trăng bàn bạc.
Bình Cửu đứng trên cầu, hai tay chống lan can thành cầu bằng đá. Chiếc cầu này nhìn khá cổ xưa, được thời gian mài nhẵn bóng.
Bên cầu có vài ngôi nhà của mấy hộ gia đình, họ đã tắt đèn đi ngủ từ sớm, nhưng có một căn vẫn sáng ánh nến bên ô cửa sổ.
Những dây leo yếu ớt quấn quanh thanh cửa sổ.
Một cô bé khoảng tám tuổi đang ngủ ở phòng với mẹ, mẹ cô vừa lên giường, cô bé đã lờ mờ tỉnh lại, nỉ non bằng giọng trẻ em còn hôi sữa: “Mẹ, mẹ, đại ca về rồi ư?”
Có lẽ mẹ cô vất vả cả ngày rất mệt, vừa thu dọn nệm giường một chút, vừa cất giọng bực bội: “Không phải đã viết trong thư rồi à, hai ngày nữa mới về, bé hai ngươi thắc mắc hoài vậy!”
Cô bé trở mình, buồn ngủ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, miệng vẫn lầu bầu: “Nhưng đại ca đã hứa với con… Huynh ấy sẽ mang hạc giấy nhỏ về cho con…”
Bình Cửu liền đứng trơ ở đó, nhìn mặt nước, hơi cúi người xuống.
Sau đó, bàn tay hắn lặng lẽ đè xuống, tạo một khe nứt nghe răn rắc.
Một lúc lâu sau, hắn thở ra một hơi dài.
Hắn bắt đầu quay trở về đường cũ.
Đi sắp đến quán trọ, bỗng nghe giọng một cô gái vang lên trong ngõ hẻm bên cạnh.
Nàng nói: “Thẩm đại ca, tại sao huynh chưa bao giờ chịu quay đầu lại.”
Thì ra, có hai người đứng ở ngõ nhỏ bên kia, Bình Cửu đi chậm lại, chỉ nghe cô gái nọ cất tiếng khóc nức nở: “Cha muội bảo muội lấy chồng, muội không chịu, là vì muội một lòng một dạ đợi huynh. Cuối cùng huynh cảm thấy muội chưa tốt chỗ nào, nói cho muội biết đi?”
Người bị hỏi kia một lát sau mới mở miệng.
Tiếng nói người nọ rất trầm: “Huynh nói rồi, đừng theo huynh nữa.”
Kiểu nói chuyện này lại rất giống phong cách nói chuyện của một ai đó.
Bình Cửu im lặng đợi hai người kia đi qua.
Bỗng người đàn ông kia quát lạnh một tiếng: “Ai?”
Sau đó Bình Cửu thấy Thẩm Hạo Hiên nhảy lên nóc nhà. Vừa rồi có hai người mặc áo đen nhìn lén, họ bay vụt đi với tốc độ rất nhanh.
Với khinh công của Thẩm Hạo Hiên, muốn đuổi theo họ cũng không phí công sức mấy, nhưng không biết khuya vậy rồi mà ai mặc đồ đen lạ lùng như vậy.
Bình Cửu đi ra khỏi chỗ ngoặt, Mộc cô nương kia còn đang ngẩn người suy nghĩ, thấy hắn xuất hiện, vội lau nước mắt, cố nở nụ cười gượng : “Sao Lục tiên sinh cũng ra đây?”
Bình Cửu gật đầu chào, nói: “Ra ngoài cho tỉnh rượu.”
Mặt Mộc cô nương bỗng ửng hồng, có phần lúng túng nói: “Vậy vừa nãy tiên sinh… nghe… Chúng ta nói chuyện?”
Bình Cửu nói: “Nãy giờ ngoài cô nương ra còn có ai nữa à?”
Mộc cô nương cười, mặt thoáng buồn: “Lần nào trong hoàn cảnh xấu hổ cũng để tiên sinh gặp… Có lẽ Bành đại ca nói không sai, trái tim người ta đúng là bằng sắt đá, người như vậy chắc sẽ không hiểu mùi vị của tình yêu.”
Bình Cửu cũng không nói gì, chỉ nói: “Mộc cô nương, khuya rồi, tại hạ đưa cô về.”
Thật ra chỗ này chỉ cách quán trọ vài bước chân, nhưng càng đến gần càng cảm thấy bầu không khí bên trong không ổn lắm, rõ ràng khách chưa về hết, nhưng bầu không khí lại có phần yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Bình Cửu và Mộc cô nương sánh va trở về, còn chưa vào cửa, có một mùi vị trong không khí khiến Bình Cửu cau mày, đi vào thì thấy, đám cười uống rượu mua vui hồi sớm đều ngồi tại chỗ tự vận công điều trị, không hề phát một tiếng động, người có công lực hơi thấp một chút đã bắt đầu lộ vẻ đau đớn.
Bình Cửu vừa xuất hiện, đám người phái Thanh Nhạc là người nhận ra đầu tiên, mặt người nào người nấy đều lộ vẻ vui mừng. Cuộc vui đêm nay chỉ có đám đệ tử trẻ, không có các vị sư phụ bảo vệ, các vị tiểu bối trúng chiêu đều không dám làm liều.
Bình Cửu đi tới, thấy xung quanh chỉ có Lăng Việt Phong uống ít rượu, hai người cũng khá thân, Bình Cửu vừa hỏi thăm vừa nãy có chuyện gì xảy ra, vừa bắt mạch cho Lăng Việt Phong. Lăng Việt Phong nói, lúc nãy mọi người đang uống vui vẻ thì có một người bất ngờ ngã xuống đất. Lúc đầu những người khác còn tưởng do uống rượu, nhưng ngay sau đó lại thêm mấy người cũng ngã xuống đất không rõ nguyên nhân. Bấy giờ, mọi người mới nhận ra rượu có vấn đề.
Nhưng lúc nhận ra thì đã muộn.
Bình Cửu nghe xong, cau mày, bắt mặt lại lần nữa rồi nói: “Độc này cùng loại với loại độc mà sư huynh người bị trúng lần trước.”
Nghe vậy, phái Thanh Nhạc nhớ lại, ai nấy cũng tức giận vỗ bàn: “Lại là đám người của Vạn Hồn giáo quấy rối!”
Tất cả mọi người ngồi đây đề là đệ tử chính đạo, mới nghe đây là tội ác của Ma giáo, vừa hô tiếng chinh phạt đã được mọi người đồng thanh đáp lại, nếu không phải đang bị trúng độc, sợ là muốn vọt thẳng ra cửa chém người.
Tuy đây là loại độc trí mạng, nhưng cũng không phải khó giải, càng không tính là khó giải với Bình Cửu, chỉ cần lấy máu ở ba huyệt vị trên người, cùng lúc đó phải có người nấu thuốc cho uống là xong.
Tính ra có gần một trăm người ngồi đây bị trúng độc, muốn cứu rất tốn thời gian. Bình Cửu chọn mấy người Bành Thư Viễn để lấy máu, cứu trước. Họ là những đệ tử giỏi, có nội công mạnh nhất trong phái, giờ vẫn có thể hoạt động thân thể tự do. Bình Cửu viết phương thuốc, đưa cho Lăng Việt Phong, phân chia họ tìm nguyên liệu để nấu thuốc.
Sau đó hắn liền bắt đầu lấy máu những người đang nằm trên đất.
Không bao lâu thì Thẩm Hạo Hiên cũng về tới, hai tay lôi hai người áo đên lúc nãy đẩy xuống đất. Những người còn có thể hoạt động xung quanh lập tức ba chân bốn cẳng dùng dây thừng trói chặt hai người đang ngất kia lại.
Thẩm Hạo Hiên không uống rượu nên tất