Tuy vậy, Bình Cửu cũng không chắc lắm.
Thần Dục nắm đôi tay khẽ run, lúc từ từ thả lỏng ra, đã khôi phục như thường.
Ngài nói: “Ngươi cũng đồng ý với ta một điều kiện, ta sẽ chấp nhận điều kiện của ngươi.”
Bình Cửu nhìn ngài: “Điều kiện gì?”
Thần Dục nén một tâm tình gì đó xuống, nhưng không thể nén được hết, hơi thở vẫn cứ có mấy phần khó bình phục được.
Ngài đi tới trước mặt Bình Cửu, chống tay lên bàn rồi cúi người xuống.
Hơi thở trên người Thần Dục phả vào mặt vào người Bình Cửu không báo trước, Bình Cửu hô hấp đông lại, dường như không thể kìm được mà quay mặt sang một bên.
Ngay sau đó, một nụ hơn vừa quen vừa lạ hôn lên môi Bình Cửu.
Một tiếng “Răng rắc” vang lên, đôi đũa trong tay Bình Cửu bị bẻ thành hai khúc.
Đôi mắt Bình Cửu khẽ run, hắn đứng lên không nói gì.
Thần Dục nhìn đũa bị gãy trên mặt bàn, mặt không hề lộ cảm xúc gì, cười nhẹ: “Mười năm trước, người quên hết mọi chuyện là ngươi. Bốn năm trước, biến mất khỏi thế gian này là ngươi. Phạm thượng, làm càn, muốn nói gì thì nói cũng là ngươi. Lục Thu Hồng, đừng quên, là ngươi chọc ta trước.”
Bình Cửu miễn cưỡng khiến tâm trạng mình ổn định lại, lúc xoay người, Thần Dục đang đứng trước mặt hắn.
Thần Dục nắm lấy cằm Bình Cửu, kề trán lên trán Bình Cửu, nhưng đáy mắt dần tối lại, nói: “Bây giờ, ai cho phép ngươi tránh ta?”
Bình Cửu nhìn mặt ngài gần mình trong gang tấc, không lùi lại, cũng không né tránh.
Thân thể hắn có vẻ hơi cứng ngắc.
Sau đó Bình Cửu từ từ mới hoạt động suy nghĩ trở lại.
Hắn biết mình nghĩ gì, cũng biết rõ mình muốn tránh gì.
Bình Cửu mở to mắt, khi không lộ cảm xúc, trông mặt hắn có vẻ hơi lạnh lùng.
Bình Cửu không còn hứng đoán người khác nghĩ gì.
Nhưng hắn biết giây phút này Thần Dục cần gì.
Điều này thật kỳ lạ.
Hắn thế mà biết phải làm sao để tâm trạng người này ổn lại.
Bình Cửu từ từ giơ hai tay lên.
Một tay đặt lên lưng Thần Dục, một tay khác vuốt nhẹ lên eo ngài.
Hắn nghĩ ngài cần một sự thỏa hiệp thích hợp.
Mà sự thỏa hiệp này, ngay giai đoạn này là cần thiết.
Bình Cửu ôm nhẹ lấy ngài, điều chỉnh tâm trạng một lát.
Sau đó giọng nói hắn dịu xuống, bình tĩnh như trước: “Được rồi.”
Bình Cửu nói: “Ngươi đồng ý rồi thì phải giữ lời.”
Hai tay Thần Dục nắm chặt lấy lưng áo Bình Cửu.
Một lát sau, ngài tựa trán lên vai Bình Cửu, giọng khàn khàn: “Rõ ràng là ngươi chọc ta trước. Lắm lúc, ta thật hận không thể… “
Ta hận không thể đánh gãy chân ngươi.
Phế bỏ võ công của ngươi.
Cướp đi toàn bộ thế giới của ngươi.
Trói ngươi lại ở nơi chỉ có mình ta mới thấy.
Hai mắt Thần Dục đỏ ngầu, môi mỏng mấp máy, nhưng không hề nói nữa.
Bình Cửu nhận ra hơi thở ngài không ổn lắm, vỗ nhẹ lên lưng ngài, nói: “Tại ta hết, sau này không nói vậy nữa.”
Thần Dục ngẩng nhẹ mặt lên, thở dài một cái, kềm nén cảm xúc của bản thân, một lát mới nói: “Ngươi nói sau này ai phải giữ lời?”
Bình Cửu bị hỏi nghẹn họng.
Rồi đành nói: “Ngươi cũng làm hoàng đế rồi, còn tính toán mấy cái nhỏ nhặt này với ta nữa à?”
Nói xong, Bình Cửu bỗng nhớ ra gì đó, nói: “Ngươi còn để lại đây một thứ, cái nhẫn đó, nhớ chưa?”
Nói xong, Bình Cửu tìm trong ngực mình để lấy nhẫn ra, nhưng người này không chịu rời khỏi ngươi hắn, hai thân kề sát, muốn lấy ra cũng lấy không được. Thần Dục quay mặt lại, giọng khàn đến lạ: “Ta không cần.”
Thần Dục cảm thấy mắt mình bị bóng tối ăn mòn.
Có một giọng nói…
Nó kề sát vài tai ngài.
Cứ lặp đi lặp lại rất phiền phức…
Nó nói…
Dù cho ngươi có hận ta.
Ta cũng hận không thể phá huỷ ngươi.
Rồi giữ lấy ngươi.
—————- đường phân cách —————
Lần tiếp theo Bình Cửu gặp phải Thẩm Hạo Hiên là lúc đang truyền tin cho Tiết lão quái về. Đó là một bức thư rất kỳ lạ.
Giang hồ này luôn không thiếu cơ sở ngầm của Tiết lão quái nên Bình Cửu muốn gửi tin cho lão không khó lắm.
Lúc hắn về, đầu tiên thấy đám người phái Thanh Nhạc tụ tập bên vệ đường. Có người quay đầu thấy Bình Cửu đi ngang, chợt hô một tiếng: “Đây không phải Lục tiên sinh ư?”
Phương Vũ Hồng trong đám người thấy Bình Cửu thì vội đi tới: “Lục tiên sinh ở đây thì tốt quá, mới định sai người về quán trọ mời ngươi đây. Ngươi mau đến xem xem, ở đây có một vị tiểu huynh đệ gặp ám hại, sắp chịu không nổi rồi.”
Bình Cửu đến thì thấy mấy người phái Côn Sơn cũng đứng ở trong đó. Thẩm Hạo Hiên cũng ở trong đó. Y lạnh lùng liếc Bình Cửu một cái rồi quay lưng đi.
Mấy người phái Côn Sơn bên cạnh hiểu Thẩm Hạo Hiên khá rõ, biết bình thường muốn y lộ cảm xúc trên mặt đã khó, huống chi là một cái liếc nhìn? Quả là trăm năm khó gặp, mọi người chợt ngạc nhiên và khó hiểu.
Bình Cửu cũng rất bất đắc dĩ, hắn nhìn người bị hại, sắc mặt tím bầm, đã hôn mê, bèn hỏi người bên cạnh: “Có mang dao găm theo không?”
Người bên cạnh vội tìm gấp xung quanh, một người trong đó hô lên: “Không có dao găm, chỉ có đao ngắn thôi, được không?”
Bình Cửu vẫy tay: “Đem đây.” Rồi nói: “Sai người chạy đi mượn châm, lửa và vải đến đây.”
Sau đó vừa nhìn Thẩm Hạo Hiên đang đứng nghiêm một bên.
Thẩm Hạo Hiên nhận ra cái nhìn của hắn, thân thể do dự một lát vẫn đi đến, ánh mắt không thiện cảm nhìn hắn: “Làm gì?”
Bình Cửu nói: “Ưm… ngươi còn giữ phương thuốc đó không?”
Thẩm Hạo Hiên im lặng một lát, nhìn sang một bên, lúc mở miệng cảm thấy hơi miễn cưỡng: “Còn.”
Bình Cửu gật đầu: “Ngươi tìm các vị thuốc theo phương thuốc lại đây, tiệm thuốc cách đây rất xa, ngươi đi nhanh đi rồi về.”
Thẩm Hạo Hiên nắm chặt