Bình Cửu định hai ngày nữa mới đi.
Đồng việc với hắn sẽ xuất phát trễ hơn phái Côn Sơn một ngày.
Trong hai ngày này, người nghe tiếng, hâm mộ hắn đến chơi khá nhiều. Bình Cửu cũng không ở lại quán trọ đó nữa.
Hắn nói lời chào tạm biệt với phái Thanh Nhạc ở cùng mình mấy ngày. Từ khi thân phận Lục Thu Hồng được công bố, mọi người phái Thanh Nhạc biết Bình Cửu muốn đi cũng khá khó khăn nên không giữ lại nữa. Bình thường Lăng Việt Phong hay đến tìm Bình Cửu chơi, mấy ngày nay nhiều người đến quá, Lăng Việt Phong không đến được. Ngay cả ngày Bình Cửu đi khỏi quán trọ, Lăng Việt Phong cũng chỉ có thể đứng trong đám đông mà nhìn Bình Cửu, muốn bước đến gần còn khó khăn.
Mãi đến khi Bình Cửu gần đi, gật đầu chào Lăng Việt Phong một cái, Lăng Việt Phong mới hơi ngượng ngùng mà ôm dưới quyền.
Bèo nước gặp nhau, xem như đây chỉ là một cuộc gặp gỡ thoáng qua.
Hai ngày sau, Bình Cửu bước vào một khoảng sân vắng lặng.
Trong sân còn chứa chút không khí có người từng sống ở đây, bàn, dụng cụ làm bếp, mọi thứ đều đầy đủ, trên hàng rào treo mấy loại rau quả tươi, thậm chí có mấy loại thuốc nhìn giống thức ăn. Nhìn cách bày trí ở đây khá giống nhà Bình Cửu ở Gia Khang.
Lúc Bình Cửu nhảy bất ngờ xuống sân, Thần Dục đang ngồi trên ghế đá trong sân.
Trên bàn đá có để một bộ ấm trà ngọc màu tím, tỏa ra ánh nhũ tinh xảo mờ ảo, thân ấm nhẵn bóng, được trang trí hoa văn theo kiểu cổ điển. Chỉ riêng tay nghề tạo ra một chiếc ly trong đó thôi cũng đủ nhìn ra bộ ấm trà này rất quý báu.
Thần Dục đặt một tay lên mép ly trà, thấy Bình Cửu đến, ngón tay trỏ và ngón tay giữa của ngài gõ nhẹ lên bàn, mắt nhìn Bình Cửu, nước trà nóng hổi bốc hơi lan tỏa trong không khi se lạnh của mùa đông.
Bình Cửu không nói gì mà chỉ ngồi vào chỗ đối diện Thần Dục, cầm một ly trà lên, uống một hớp.
Trà vào miệng thì có mùi thơm ngát, the the, dư vị chứa vị cam thoải mái. Bình Cửu buông ly xuống, thở dài một hơi, nói: “Trà ngon.”
Một tay khác của Thần Dục chống cằm rồi nói: “Đây là loại trà tiến cống đặc biệt của phương Bắc, thuộc loại trà ngon nhất thiên hạ. Ngươi thích không?”
Bình Cửu đặt ly trà lên bàn, nói: “Ngươi vừa nói đây là trà ngon nhất thiên hạ, sao ta lại không thích được chứ.” sau đó lại nhìn một vòng chung quanh nhà rồi nói tiếp: “Ở tạm có hai ngày, ngươi làm vậy mất công quá.”
Thần Dục không hề bị lay động bởi lời nói đó, đứng lên: “Vào xem xem.”
Bình Cửu bèn theo Thần Dục vào nhà.
Trong nhà sạch sẻ thông thoáng, dụng cụ trang trí nhà cửa thì rất đơn giản và ngăn nắp. Bình Cửu dời ánh nhìn đến hai cái hồ lô rượu, rồi chuyển qua giường ngủ, có mấy món đồ nhỏ hắn rất thân quen.
Bình Cửu nhặt nón rộng vành trên ghế dựa lên nhìn, hơi có phần bất đắc dĩ nói: “Cầm cái này tới làm gì?”
Hôm ấy Bình Cửu đi vội quá, không thể mang theo đồ trong nhà ở Gia Khang được, giờ thấy chúng xuất hiện ở đây, nói không bất ngờ là giả.
Thần Dục ôm lấy Bình Cửu từ sau, trầm giọng nói: “Không biết ngươi thích gì, ta nghĩ, không bằng chuyển tới hết.”
Bình Cửu lớn từng tuổi này, tất nhiên hiểu ngay ý của Thần Dục.
Đây là Thần Dục đang muốn lấy lòng hắn ư?
Có thể tưởng tượng được hoàng đế bệ hạ e rằng chưa từng làm những chuyện như vậy vì người khác, có lẽ vì thế nên ngài không hiểu, cách dỗ đàn ông không giống với dỗ phụ nữ.
Bình Cửu thấy hơi mắc cười, thế là thấp giọng cười ra tiếng.
Thần Dục tựa vào lưng hắn, thấy khoang ngực Bình Cửu run run bèn hỏi hắn: “Ngươi cười cái gì?”
Bình Cửu nói: “Ta không nghĩ tới, hóa ra người như ngươi còn có thể phí công suy nghĩ vì người khác như vậy, thật sự làm người ta bất ngờ quá đi.”
Thần Dục siết chặt tay, thật lâu không lên tiếng. Bình Cửu xoay người, thấy gương mặt Thần Dục lạnh lùng, Bình Cửu hỏi ngài: “Sao vậy?”
Giọng Thần Dục không được tự nhiên: “Ngươi không thích à?”
Bình Cửu dịch mặt về trước một chút, vẫn cười dịu dàng hỏi: “Để ta xem nào, giận rồi?”
Hơi thở Bình Cửu phả vào người