Đã nhiều năm trôi qua vậy rồi, Tiết Sự An không ngờ Bình Cửu còn chịu nhắc lại chuyện xưa.
Lão còn tưởng Bình Cửu cứ định như vậy suốt đời.
Để Lục Thu Hồng chính miệng thừa nhận hắn không phải người Phục, không ai hiểu rõ sức nặng của câu nói này hơn Tiết Sự An. Vì vậy giờ Bình Cửu có thể nói ra câu nói này, Tiết Sự An nghĩ, vậy thì hắn thích làm gì thì làm đi.
Bất kể là chuyện Lục Nhất Phẩm từng làm, hay chuyện Thụy Vương Thần Dục từng làm, Bình Cửu có thể nói ra câu này, chí ít đại diện cho hắn đã bắt đầu nghĩ cách để thoát khỏi sự ngục giam vô hình đó.
Đây chính là chuyện tốt. Dù sao còn đỡ hơn còn trẻ mà suốt ngày mai danh ẩn tích như ông già, sống chẳng có phương pháp sống vui sống khỏe gì hết.
Tiết Sự An cảm thấy hai năm nay mình quá nhọc lòng lo cho thằng nhóc này rồi.
Mà Bình Cửu cũng tự biết rõ trong lòng.
Hai năm sau khi Lục Nhất Phẩm mất, vì Bình Cửu xuống núi tìm Lục Minh Tiêu mất tích, mà trong lúc vô tình hỏi thăm được bí ẩn giang hồ mấy chục năm trước và một thảm họa bất hạnh cũng từ đó bắt đầu.
Dư âm ấy kéo dài bảy năm rồi, cũng đã đến lúc nên ngừng.
Năm đó, Thần Thuỷ tổ làm hoàng đế, trước khi Thần Cơ môn bị triều đình xóa sổ, từng có một danh sách tên tất cả người Phục còn sót lại năm đó, tông, chi, thành viên gia đình, ngay cả những đứa con trong trong bào thai cũng có trong danh sách đó luôn.
Lúc người Phục nắm giữ quyền cai quản đất nước, họ luôn coi trong ngành y. Phái nữ của người Phục đã phân biết được các loại thuốc ngay từ bé. Sau đó họ bị Thần Thuỷ tổ bao vây ở Thần Cơ môn, bị lấy máu làm thuốc cho người Thần gia, vẫn còn một số người Phục làm các công việc liên quan đến thuốc trong Thần Cơ môn, làm nô tài quét dọn thấp hèn để nuôi thù.
Lục Nhất Phẩm đã từng là người làm trong Thần Cơ, chẳng ai biết họ tên ban đầu của ông là gì nữa. Khi người Phục mất nước, Lục Nhất Phẩm còn nhỏ nên không nhớ những chuyện lúc mình còn nhỏ. Sau khi ông ta lớn lên ở Thần Cơ môn, yêu nhau với vợ ông ta, bà cũng là người Phục. Lúc vợ ông mang thai một đứa con trai, lúc đứa bé sắp chào đời thì họ nhận tin Thần Thuỷ tổ băng hà.
Đây là một tin dữ đối với tất cả người Phục còn sống, bởi vì khi Thần Thuỷ tổ còn sống có hạ một đạo thánh chỉ cuối cùng, chính là muốn giết hết tất cả người Phục trong danh sách.
Trận tàn sát gió tanh biển máu năm ấy không để lọt tin gì ra ngoài. Có điều Lục Nhất Phẩm và vợ ông có quý nhân giúp đỡ, nên may mắn chạy trốn, nhưng vì sức khỏe vợ ông còn yếu, đường xa xóc nảy nên giữa đường qua đời vì khó sinh, cuối cùng để lại đứa con gái vừa chào đời và Lục Nhất Phẩm.
Sau đó nhờ sự giúp đỡ của người bạn ấy mà Lục Nhất Phẩm khó khắn lắm mới thoái khỏi quân lính đuổi theo phía sau, nhưng trong lòng ông vẫn luôn nhớ danh sách người Phục kia như con mắt, nó sẽ ám họ cả đời. Vì ông biết tính cách độc ác sống phải thấy người chết phải thấy xác của Thần Thủy tổ. Nếu chưa thấy xác chết thì tên trong danh sách sẽ không bị xóa. Chỉ cần còn tên tuổi trong danh sách ấy, thì quyển sách bằng da người Phục của Thần Thuỷ tổ sẽ mãi mãi như một con dao sắc bén treo trên đầu Lục Nhất Phẩm và con gái ông.
May là lúc chạy trốn năm đó Lục Minh Tiêu chưa ra đời, trong danh sách không biết đứa con trong bụng cuối cùng là nam hay nữ, chỉ ghi một đối tượng như vậy. Vì vậy Lục Nhất Phẩm và bạn ông bàn với nhau, quyết định để đề phòng, họ dùng phương pháp thay máu thất truyền đã lâu trong sách cổ của người Phục, tìm người thay thế đối tượng trong danh sách.
Sau đó dàn xếp xong, lúc Lục Nhất Phẩm du lịch trên giang hồ, vô tình cứu được một bé trai suýt chết đói trong đám người chạy nạn mất mùa, thế là đặt tên cho đứa bé là Lục Thu Hồng.
Lục Thu Hồng cứ như vậy được Lục Nhất Phẩm dẫn về núi Bình Viễn.
Các loại thuốc để thay máu đã được tìm kĩ từ sớm. Lúc xưa, ông dẫn Lục Thu Hồng lên núi mấy năm mới bắt đầu thay máu là vì lo đứa nhỏ còn yếu, không đủ sức thay máu. Thế là ông đợi thân thể Lục Thu Hồng khỏe hơn, lén trộn thuốc độc vào thức ăn của Lục Thu Hồng, rồi lấy lí do chữa bệnh để thay máu. Thuốc để thay máu được lấy nguyên liệu từ trăm loại độc, bổ sung thêm mấy chục loại thuốc bổ, ninh bằng lửa nhỏ, rồi lấy máu Lục Nhất Phẩm làm thuốc dẫn. Đây là phương pháp chín đường chết chỉ có một đường sống, chỉ cần có thể sống, vậy thì việc thay máu đã thành công.
Có lẽ do Lục Thu Hồng mạng lớn, như vậy mà cũng cố gắng sống được. Từ đó về sau, Lục Nhất Phẩm nuôi hắn như con ruột mình, dạy hắn học nghề thuốc, ép hắn luyện võ, sau thân thể Lục Thu Hồng trải qua việc cải tạo thay máu càng kích thích tiềm lực luyện võ của hắn hơn, với cả đống thuốc bổ hiếm có như của miễn phí mà được Lục Nhất Phẩm đẩy vào thân thể hắn, thế nên quá trình luyện võ của Lục Thu Hồng diễn ra rất nhanh.
Sau đó Lục Thu Hồng nổi tiếng trên giang hồ, vô số thiệp mời được đưa tới trước mặt hắn. Có điều hắn luôn ghi nhớ lời dặn của sư phụ, nếu ra ngoài có bị thương chảy máu không được đứng gần người khác.
Lúc Lục Thu Hồng ra vào giang hồ cũng loáng thoáng nghe truyền thuyết về người Phục. Tuy hắn bị Lục Nhất Phẩm thay máu, nhưng bản thân hắn cũng không phải người Phục, chỉ miễn cưỡng có đặc điểm giống như máu người Phục mà thôi. Máu người Phục có mùi khác máu của nhũng người bình thường, nhưng máu Lục Thu Hồng có mùi nhạt hơn, đồng thời xen lẫn mùi thuốc đông y. Máu người Phục có thể giải trăm thứ độc, nhưng máu Lục Thu Hồng chỉ có thể áp chế độc tính trong thời gian ngắn. Tuy nhiên, những điểm khác biệt này rất nhỏ, vì vậy cho dù khác nhau, nhưng chỉ cần để lộ ra thì không ai nghi huyết thống người Phục của Lục Thu Hồng.
Lục Thu Hồng biết rõ lợi ích và tác hại của điều này, nhưng nghĩ kỹ vẫn cảm thấy không có gì đáng kể.
Lục Thu Hồng đã sớm biết chuyện Lục Nhất Phẩm là người Phục. Từ nhỏ hắn chỉ tưởng vì chữa bệnh cho mình lúc nhỏ nên sư phụ lấy máu làm thuốc dẫn, mới khiến máu của hắn trở nên khác người thường. Sau đó, võ công hắncàng ngày càng tiến bộ, bản thân cũng có cái nhìn thoáng hơn. Hắn chắc chắn không bị lộ thân phận, cũng chắc chắn dù có bị lộ thân phận cũng chạy thoát được, từ đó cũng không để chuyện này trong lòng. Hắn nghĩ, là người giang hồ thì sống chết là chuyện thường, là người Phục cũng được, bị đuổi giết cũng được. Tất cả đã là sự sắp xếp của số mệnh.
Hắn chỉ lo nếu lỡ có một ngày thân phận mình bị bại lộ thì sư phụ và sư muội sẽ bị hắn làm liên lụy.
Sư phụ vừa là ân cứu mạng của hắn, vừa có công ơn nuôi dưỡng, nên càng vì vậy mà Lục Thu Hồng luôn cẩn thận khi làm bất cứ việc gì.
Hắn