Ta họ Tống, tên Thục Dao. Cái tên này cũng không phải do phụ thân ta đặt, mà nó bắt nguồn từ bà nội ta. Sinh ra là con gái, bà hi vọng ta hiền lương thục đức, cũng hi vọng ta có được một cuộc đời bình an hạnh phúc.
Là con gái thứ hai của tả thừa tướng Tống Thụy Hoa, từ nhỏ, ta đã biết, nhà họ Tống là dòng họ nổi tiếng, lại thêm thế lực trong triều của phụ thân vững chắc, chồng tương lai của ta có lẽ không chỉ vì yêu mới cưới ta.
Lần đầu gặp gỡ Thất hoàng tử, ta khoảng mười bốn tuổi. Hôm ấy vì người của nhà thượng thư bệnh nặng, mẫu thân dẫn ta ngồi xe ngựa đi ngang một con đường ở kinh đô, đến đường lớn thì bị thị vệ ngăn lại. Hai bên đường phố có rất đông dân thường đứng xem, tiếng bàn luận văng vẳng không dứt. Mẫu thân hỏi phu xe mới biết, hôm nay là ngày Thất hoàng tử thắng trận về kinh. Đường lớn bị quân lính và dân chúng đứng xem ngăn lại, nếu không muốn chờ thì chỉ có thể đi đường vòng.
Từ nhỏ đến giờ ta rất ít ra ngoài, chưa từng gặp ai hống hách như vậy. Ý mẫu thân là muốn đi vòng, nhưng nghe ta năn nỉ quá nên đồng ý ở lại chờ xem. Có điều bà cứ dặn ta không được ló đầu ra để người ta thấy mặt, vậy sẽ làm mất thân phận. Thế là dù ta còn nhỏ và tính hay tò mò, ta cũng chỉ đành lặng lẽ nhìn ra ngoài qua khe hở tấm mành. Vừa nhìn qua khe hở tấm mành ta đã thấy một người.
Chỉ nhìn qua khe hở, thế giới trở nên nhỏ bé, nhưng người đó lại đúng dịp xuất hiện trước mắt ta, chỉ một thoáng thôi. Ta thấy một chàng thiếu niên ngồi trên lưng ngựa, lệ khí nhiễm phải khi quanh năm ở biên cương của chàng còn chưa tan hết. Chàng mặc một bộ chiến bào màu đỏ, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng rất oai phong. Theo sau chàng là đội quân Diễm Hoàng hùng mạnh.
Một giây đó, câu nói trời đất tan hoang trong phút chốc, đối với ta cũng chỉ vậy thôi.
Sau lần ấy, thỉnh thoảng nhớ đến người nọ, mới hiểu được tâm sự con gái là gì. Đó vừa là tim đập thình thịch, cũng có một loại chua xót khó nói nên lời. Ta không thể nói ra, cũng không có người để nói, lắm lúc nhớ chàng, ta lại buồn rồi khóc thầm một mình.
Sau đó mẫu thân thấy ta ngày nào cũng buồn lo uất ức, hỏi thăm, mới biết tâm sự của ta. Rồi sau đó, mẫu thân kể cho phụ thân nghe, phụ thân thuở nhỏ rất thương ta, bèn tự mình đến nói với ta.
Ông nói Thất hoàng tử được phong làm Thụy Vương, ngài đã nắm chắc quyền chỉ huy quân đội, nhưng thời gian ở lại kinh thành có hạn, mối quan hệ giao thiệp và gốc gác cũng không ổn. Tuy nhiên, người nọ rất thông mình, phụ thân cũng có ý nương nhờ vào, kết thân là cách ổn thỏa nhất. Nếu ta cũng yêu Thụy Vương, thì còn gì vui hơn.
Sau đó phụ thân còn nói, vốn dĩ với dòng dõi của ta, làm Thụy Vương phi mới đúng, nhưng Thất hoàng tử Thần Dục đã được hoàng thượng chỉ định đối tượng kết hôn từ nhỏ, vị trí vương phi đã có người ngồi rồi, nếu ta qua đó, nhiều nhất chỉ được làm Trắc Vương phi thôi. Trắc phi chính là thiếp, ta đường đường xuất thân là dòng chính Tống thị, tuy là con gái, phụ thân vẫn sợ ta làm thiếp sẽ chịu oan ức.
Có điều ta đâu nghĩ nhiều như vậy, nghe phụ thân nói xong, toàn thân ta vui sướng đến nghẹt thở, loại cảm giác đó đúng là như đang nằm mơ.
Sau đó, mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên. Ngày hôn lễ ấy, khi khăn voan được vén lên, ta ngây người nhìn người đàn ông ta chỉ có duyên gặp mặt một lần. Ánh mắt chàng nhìn ta hững hờ, đến khi ngón tay kia sờ lên mặt ta một cách dịu dàng, mũi ta chợt có phần chua xót.
Ta biết con gái phải rụt rè chừng mực, nhưng càng nghĩ có ngày ta có thể thuộc về chàng, có được chàng, thậm chí còn kết tóc se duyên với chàng, chỉ nghĩ thế thôi, đã làm ta không tài nào kiềm chế được. Ta khi ấy chẳng nghĩ gì đến Vương phi hay Trắc phi, lợi dụng quyền lực gì đó, ta chỉ mong cho tình yêu của ta và chàng sẽ kéo dài, dù làm thiếp, ta cũng vui vẻ chịu đựng.
Người được chọn làm Vương phi của Thụy Vương là con gái út của một vị đại tướng quân đương triều. Tuy nàng sinh ra trong gia đình võ tướng, nhưng sức yếu nhiều bệnh. Thụy Vương đối xử với ta rất có lễ, cũng luôn đối xử có lễ có phép với nàng. Sau khi ta vào phủ được hai năm thì người phụ nữ này chết vì khó sinh, đứa con mới sinh không đủ tháng cũng chết sớm. Thụy Vương sắp xếp lễ tang cho nàng và đứa con mới sinh của nàng, cả phủ mặc đồ tang và ăn chay bảy ngày. Sau bảy ngày, chàng vẫn là Thụy Vương uy quyền.
Vừa vào phủ thì ta đã biết, người đàn ông này không xem trọng tình yêu nam nữ, chàng chỉ nghĩ cho triều chính. Nhưng vậy thì có sao đâu, Vương phi mất rồi, phủ Thụy Vương to lớn này chỉ có một mình ta. Dù vô số khuê tú trong kinh liên tiếp lấy lòng, Thụy Vương cũng không có ý cưới thêm. Dần dần có rất nhiều lời đồn được truyền ra, nhưng ta cũng đã hết lòng rồi, là thê là thiếp có làm được gì chứ?
Bây giờ nhớ lại, cuộc đời hạnh phúc của Tống Thục Dao ta có lẽ cũng chỉ có mấy năm qua.
Sau năm đó, có một lần Thụy Vương phụng chỉ ra ngoài, sau khi trở về, mọi thứ đã có một thay đổi nho nhỏ.
Lúc đầu ta không nhận ra, chỉ nghĩ do chàng bận nhiều việc công vụ quá, nên từ đó rất ít đến chỗ ta. Nhưng có một ngày, nửa đêm, chàng bỗng đẩy