Sư huynh, thấy chữ như thấy mặt.
Xin lỗi, tuy là một lần cuối nhưng muội không thể chờ ngươi tỉnh lại.
Khi huynh nhìn thấy phong thư này, có lẽ huynh và muội đã không còn cơ hội gặp lại.
Chút thời gian ít ỏi của đời người còn lại, nếu có thể, ta muốn đi vòng quanh thiên hạ một lần nữa.
Khoảng thời gian xuống núi ấy dù ngắn ngủi, không hẳn như ý, nhưng nó mang lại ý nghĩ to lớn đối với muội.
Hóa ra thế giới dưới núi hoàn toàn khác so với trí tưởng tượng của muội.
Có nhiều người như vậy, họ chen chút trên một con đường, cãi vã nhau, cười mắng nhau, dường như họ đều quen biết nhau. Dù muội đến đâu, những người đó cũng có thể tùy ý nói chuyện với người xung quanh.
Giống như người cả thế giới tạo thành một đoàn thể khổng lồ.
Nhưng trong đó lại không có muội.
Tất cả mọi người đều có nhà để về, có thứ để ăn, có giường để ngủ, họ dựa theo quy tắc từ xưa mà đi, làm việc và nghỉ ngơi một cách thành thạo, tất cả đều là trật tự muội nhìn nhưng không hiểu. Trong ngoài thế giới này muội không thể hòa nhập vào được. Nhưng nó khiến muội say mê, khiến muội trải nghiệm những cảm xúc mà hai mươi năm sống trên đời tới nay chưa bao giờ trải nghiệm.
Muội muốn ở lại đây, muốn tan vào nó.
Dù bắt muội dùng hai mươi năm cuộc đời để đổi lấy ba ngày được thấy được nghe cảnh vật bên dưới, muội cũng cam tâm tình nguyện.
Dù rất nhiều lúc, mọi người sẽ lừa dối muội một cách ác ý, nhưng thường thường, muội cũng sẽ gặp được người tốt.
Đáng tiếc nhất đó là, đến cuối cùng, muội cũng không thể phân biệt ra đâu là thiện, đâu là ác.
Tiết lão đầu nói, muội có thể tỉnh lại lần nữa là vì muội trúng độc, nhưng được sư huynh chia sẻ độc trên người muội.
Khoảng thời gian này với muội, nó như một giấc mơ thật dài.
Muội không nhớ rõ rất nhiều chuyện ở phần trước giấc mơ.
Nhưng muội nhớ, muội từng gặp một người rất ưa nhìn.
Chàng tìm được muội ở một chỗ gọi là Phong Nguyệt Lâu. Khi đó muội đang bị một bà cô nọ nhốt trong phòng, bà cô ấy bảo muội cởi quần áo, không cởi quần áo sẽ không thả muội đi. Muội nhớ sư huynh đã dặn muội từ trước, con gái nhất định phải mặc quần áo chỉnh tề, dù trước mặt huynh và cha đi nữa cũng không thể cởi quần áo.
Vì vậy muội không muốn cởi.
Thật là cuối cùng không cưỡng được hai người đàn ông khí lực, vẫn bị người cởi quần áo.
Có điều, ít ra khi đó muội có chỗ ở, cũng có người cho muội ăn cơm. Chỉ là muội không hiểu, tại sao mỗi người đàn ông muội gặp được đều không thích mặc quần áo.
Thân thể của họ thật xấu.
Khoảng thời gian đó, ta nhớ sư huynh lắm, muội nghĩ, nếu sư huynh ở đây, những người đàn ông xa lạ này chắc chắn không dám tùy tiện đánh muội. Nhưng muội lại nghĩ, muội không thể ỷ lại mọi chuyện vào sư huynh. Nếu quyết tâm xuống núi, thì muội ta nên dựa vào chính mình.
Bao nhiêu lần muội muốn rời khỏi đây, nhưng lần nào cũng bị bà cô nọ ngăn lại, bà không cho muội đi.
Bà nói, ngươi đang ăn không ở không chỗ của ta lâu như vậy, có chỗ trong thiên hạ này làm ăn thua lỗ như vậy không?
Muội nhớ sư huynh luôn nói, không có công không thể nhận lộc, ăn của người thì phải làm cho người, có lẽ là ý này rồi?
Muội cố gắng nhịn.
Sau đó chàng trai ấy tìm được muội, chàng đưa muội ra khỏi Phong Nguyệt Lâu.
Chàng là người ưa nhìn nhất từ lúc muội xuống núi đến giờ. Có lúc muội cảm thấy, chàng còn đẹp trai hơn cả sư huynh.
Thật trùng hợp biết bao, thế giới rộng lớn như vậy, câu đầu tiên chàng vừa gặp ta đã hỏi, có quen Lục Thu Hồng không.
Lúc đó muội nghe tên huynh, muội rất muốn khóc. Nhưng muội nghĩ sau này huynh chắc chắn sẽ cười muội nên muội mới kìm lại.
Muội nghĩ, không thể làm hành động xấu hổ trước mặt bạn huynh, có đúng không?
Sau đó, chàng trò chuyện với muội, có nhắc đến huynh.
Bọn muội nói rất nhiều chuyện liên quan huynh. Người bạn này của huynh biết rất ít về muội, nhưng chàng rất hứng thú với chuyện của huynh. Bọn muội nhắc đến chuyện hồi bé của huynh, muội kể có một lần huynh tập trung bình tấn ngủ thiếp đi, suýt nữa té xuống núi, còn kể huynh lần nào về cũng tặng đồ chơi cho muội, cứ coi muội như đứa con nít.