Phiên ngoại: Thần Cảnh
Ta mang họ Thần, từ khi sinh ra, rất nhiều chuyện đã không do bản thân quyết định.
Không chỉ một lần, mẫu hậu nhìn ta thở dài, bà nói Cảnh nhi, nếu con chỉ sinh ra trong một nhà dân tầm thường, có lẽ sẽ hạnh phúc hơn bây giờ nhiều.
Làm con vợ cả duy nhất của phụ hoàng, nhà ngoại có thế lực rất lớn, từ khi ra đời ta đều có cả thiên thời địa lợi nhân hoà. Tất nhiên, tất cả mọi người đều nghĩ ta chắc chắn một lòng hướng về ngôi vị hoàng đế kia.
Từ khi nào, ta trở thành cái gai trong mắt của Tiêu phi, còn là cái gai trong mắt của phe Thái Tử, cho dù lúc đó ta còn chưa biết đi, họ đã đối xử với ta như quân địch hùng mạnh nào đó.
Hiện giờ, ta đăng cơ đã gần một năm. Có khi, ta vào triều sớm, vẫn nhớ rõ cảnh lần đầu tiên đứng ở trước long ỷ này, văn võ bá quan cúi đầu quỳ lạy, bạn cũ ngày xưa không thể gần gũi ta như xưa. Ta ngồi ở chỗ mà Thất ca đã từng ngồi, giang sơn như một bức hoạ thật lớn, cuộn tròn bày ra dưới chân ta. Ta nhìn tất cả chúng nhưng vẫn không có cảm giác chân thực.
Mặc cho ai ngờ được, thiên hạ này vòng qua vòng lại, cuối cùng cũng dừng ở tay ta.
Ta trưởng thành trong cung, trong tất cả tình yêu thương của mẫu hậu, sống lâu cũng quen với tất cả sinh hoạt trong cung, nhưng làm hoàng đế vẫn có sự khác biệt rất lớn. Ngày còn trẻ, ta dựa vào tình yêu thương của tất cả mọi người mà kiêu căng. Lúc ấy trên đầu ta còn phụ hoàng và huynh trưởng đè nặng, giờ không ai quản thúc ta nữa, ta đã trưởng thành, mẫu hậu cùng lắm chỉ khuyên nhủ mấy chuyện cỏn con trong hậu cung, bà luôn không hỏi nhiều về việc triều đình.
Thế nên, cái quyền nắm giữ mạng sống con người liền chỉ bằng một ý nghĩ quyết định của ta.
Loại quyền lực này làm ta thường xuyên nhớ lại là cảm thấy đổ mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, khiến ta sợ hãi mỗi quyết định của bản thân.
Ta vẫn nhớ rõ năm ta năm tuổi, bạn lớn lên từ nhỏ với ta là một tiểu thái giám chưa đầy mười mấy tuổi. Tuy ta và hắn là chủ tớ, nhưng do lớn lên với nhau từ bé nên tình cảm rất tốt.
Khi đó, thức ăn được dâng lên, muốn vào tẩm cung ta thì phải được người ta dùng ngân châm kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần trước. Ta còn nhỏ nên chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng mẫu hậu luôn đề phòng nguy hiểm xảy ra bất ngờ nên vẫn sắp tiểu thái giám bên cạnh ta phải ăn trước thử độc giúp ta, ta mới được ăn. Cứ thế mãi liền thành thói quen.
Nhưng rồi một ngày nọ, chẳng biết tại sao, tiểu thái giám có vẻ lo lắng không yên trước giờ cơm trưa. Trước khi ăn cơm, hắn ngừng một lát rồi dùng đũa chọn một miếng thịt thịt, nhìn qua nhìn lại, nói với ta, điện hạ, đồ ăn hôm nay thơm quá đi.
Lúc nói câu này, vẻ mặt hắn cũng không có vẻ thèm thuồng vì mùi thơm của thức ăn, trái lại còn có vẻ lo lắng, hồi hộp. Ta không nhớ mùi vị thức ăn ngày hôm ấy ra sao, chỉ nhớ rõ tiểu thái giám do dự chỉ chưa đầy nửa giây, hắn sợ trễ giờ ăn của ta, bị mẫu hậu trách tội, nhìn ta một cái đầy sầu lo, rồi ăn hết miếng thịt đó vào bụng.
Hắn ăn xong mới vài giây đã quằn quại như bị ai đó bất ngờ bóp chặt cổ họng, mắt trợn ra, đôi tay không ngừng nắm lấy cổ mình, cào thành một đường dấu đỏ. Hắn ngã xuống đất, lăn lộn, mặt tím đỏ.
Khi đó trong phòng chỉ có hai người bọn ta, ta sợ quá, ngồi ở ghế không dám nhúc nhích, nhìn toàn thân thái giám run rẩy co rút, hấp hối. Hắn bò đến trước mặt ta, nắm chặt lấy ống quần ta, mắt hắn đầy máu, trông như một con quỷ dữ, nghẹn ngào, thở hổn hển gọi ta: “Điện hạ, cứu ta, cứu ta với! Điện hạ ——!!”
Sau đó chưa được vài giây, hắn bắt lấy ống quần ta, trợn mắt, ngã xuống người ta, chết không nhắm mắt.
Ta bắt đầu khóc lớn.
Về sau việc này được xử lý ra sao thì mẫu hậu không nói với ta, chỉ nhớ rõ lúc ấy có hai thị vệ không mở được đôi tay nắm lấy ống quần ta của thái giám kia ra được vì sau khi chết tay cứng còng, nó màu trắng xám, gầy trơ cả xương như vuốt chim ưng. Đó là chuyện đến giờ ta vẫn nhớ, mỗi lần nhớ lại cảm thấy choáng váng đứng không vững.
Đây là quyền lực.
Thứ khiến dù ngươi không tự ra tay giết người, gần đứng bên cạnh cũng ngửi được mùi máu lạnh tanh.
Người đời đều cho rằng người có địa vị như ta chắc chắn thèm nhỏ dãi quyền lợi tối cao, cũng đều chắc chắn trước khi ta tự ra quyết định, họ đã quyết định trước thay ta. Từ khi ta sinh ra đến nay, ta luôn phải đi luôn đi theo vòng xoáy của hậu cung. Ta bị bắt vào vị trí trung tâm nhất của mâu thuẫn. Dù thời trẻ ngây thơ chẳng biết gì, nhưng ta chẳng có cách nào khác.
Nó như một nghĩa vụ bắt buộc, nhưng đối với ta, nó quá nặng nề, ta làm việc lỗ mãng, dễ tin người, dù có học thế nào cũng không học được cách xoay chuyển lòng người. Người sáng suốt đều nhìn ra được, ta không phải đối thủ của phe Thái Tử. Trước khi ta chín tuổi, dù có mẫu hậu bảo vệ ta chu đáo, nhưng ta vẫn rất vất vả để sống, nhưng ta không có lựa chọn nào khác, ta không thể thua, bởi vì một khi thua, ta và mẫu hậu, còn cả gia đình phía sau của mẫu hậu đều sẽ đi lên con đường vạn kiếp bất phục.
Người ngoài thấy ta là hoàng tử chính thất, cứ nghĩ ta có thể hô mưa gọi gió, nhưng mấy ai biết, để ta lớn lên một cách bình an đã tốn bao nhiều tâm huyết của mẫu hậu và bao nhiêu mạng sống của người vô tội.
Cũng không một ai biết, những thứ mà người ta thấy bên ngoài ấy, đối với ta như một cơn ác mộng, khiến ta mỗi đêm đều giật mình tỉnh giấc, sợ đến phát run.
Ta sợ.
Khi còn nhỏ, bao nhiêu lần, ta nằm mơ cũng muốn thoát khỏi cái nơi ăn thịt người không nhả xương này, vô số lần ta đứng dưới chân tường, nhìn những đám mây có hình dạng khác nhau trên trời cao, cuộc sống của ta ngày này qua ngày khác, nhưng đám mây ta thầm giữ trong lòng, thì không có đám mây nào giống đám mây nào.
Mẫu hậu thấy suốt ngày ta buồn bực không vui, bà rất thương ta. Nhưng không sao cả, sống trong hoàn cảnh phức tạp, chông gai như vậy, dù là nghĩ cho mẫu hậu, ta cũng không thể không tranh đoạt.
Nhưng điều khiến ta không ngờ là, những phe phái đã từng dày vò ta vạn phần, khiến ta cảm thấy áp lực gấp bội ấy lại được giải quyết dễ dàng vào năm ta chưa tròn mười tuổi ấy.
Bởi vì một người đã về.
Thất hoàng tử, Thần Dục.
Người từng làm con nuôi của mẫu hậu, đã bị sung quân đến biên cương vào năm ta sinh ra. Gần mười năm Thất ca mai danh ẩn tích chưa từng trở về. Rồi bỗng một ngày nắng vàng rực rỡ, huynh ấy dẫn đoàn quân Diễm Hoàng vào kinh vào triều với dáng vẻ mạnh mẽ oai phong. Huynh ấy đã trở lại.
Người đời không ai tin ta không mơ ngôi vị hoàng đế, ngay cả mẫu hậu của ta, khi biết ta không muốn tính kế với người khác, thì cũng chỉ cho rằng ta non nớt ngây thơ thôi. Chỉ có vị Thất ca chưa từng gặp mặt này, trong bữa tiệc mừng công, huynh ấy được xếp ngồi ở phía trên ta. Tan tiệc, ta dẫn hai người hầu của mình về tẩm cung, gặp Thất hoàng tử Thần Dục vừa được phong Thụy Vương trước cửa. Dù đã qua nhiều năm, nhưng mỗi khi nhớ lại, ta vẫn cảm thấy rõ ràng như chuyện xảy ra trước mắt.
Năm ấy, Thất ca cùng lắm chỉ mới 18 tuổi, còn chưa tới tuổi trưởng thành, chỉ đứng ở nơi đó, tự bản thân huynh ấy đã tỏa ra khí thế phi phàm. Đôi mắt huynh ấy như trăng lạnh, thấy ta ra tới thì nhìn ta một cái.
Nói là nhìn, chứ giống đang đánh giá ta hơn, đôi mắt ấy như dao nhỏ cắt lên người ta, như chỉ trong một lát đã nhìn rõ con người ta. Điều này khiến ta rất căng thẳng, ngày xưa dù bị phụ hoàng trách, ta cũng ít khi rơi vào hoàn cảnh không biết làm sao như vậy.
Lúc ta đang sợ hãi, cho rằng vị Thất ca này sắp làm gì đó với ta, thì ta thấy huynh ấy chợt cười một cái, tiếng nói trầm thấp, hững hờ: “Hóa ra là một thằng quỷ nhỏ.”
Ta bị nói như vậy, thì mặt đỏ bừng lên, trừng mắt nhìn huynh ấy đầy tức giận như một cậu nhóc giàu lòng tự trọng. Thất ca bị ta trừng như vậy thì cứ như bị một con mèo con, chó con trừng mắt, không thèm để trong lòng. Huynh ấy xoay người một cách tự nhiên, ra vẻ sắp đi. Có điều, trước khi đi chợt nghiêng nhẹ người lại, như nhớ ra chuyện gì, thong thả ung dung nói với ta: “Thần cảnh, Hoàng Hậu đối xử với ta như con ruột, tính ra, ngươi chính là đệ đệ ta. Nghe nói mấy năm nay Thái tử đối xử không tốt với ngươi, bổn vương sẽ chọn ngày dạy dỗ hắn giúp ngươi, được không?”
Giọng điệu đó cứ như đang nói chuyện ngươi có thích ánh trăng hôm nay không vậy, thậm chí không quan tâm hai thái giám bên cạnh ta có truyền lời ra ngoài không. Ánh mắt huynh ấy nhìn vào một góc tường không người nọ, nói chuyện từ tốn, cười nhẹ đầy suy ngẫm, dứt lời, không đợi ta trả lời đã bỏ đi, không thèm nhìn ta lấy một cái.
Sau hôm ấy, người chủ chốt phe Thái Tử nhằm vào ta đều biến mất sạch sẻ.
Không bao lâu, mẫu hậu tự tìm tới ta. Bà đuổi mọi người ra hết, đóng hết cửa, nắm lấy tay ta. Chưa bao giờ bà nói chuyện với ta một cách nghiêm túc như vậy. Bà nói, Cảnh nhi, nói cho mẫu hậu biết, nếu con không làm hoàng đế được, sau này con có trách mẫu hậu không?
Khi đó, ta vừa nghe vậy giống như một người bệnh lao, chịu đủ mọi đau đớn bệnh tật hành hạ, thở không ra hơi, bỗng một ngày nọ được một lọ thuốc chữa bệnh, người bên cạnh hỏi ta, giờ ngươi uống hết bình thuốc này là hết bệnh, ngươi có muốn uống không?
Thậm chí trong giây lát, ta không biết nên biểu đạt mong ước của ta với mẫu hậu như thế nào, nhưng nghĩ lại, nếu không có ta, mẫu hậu làm sao bây giờ, cả tộc bên ngoại phải làm sao bây giờ. Tính tình Thái Tử Thần Sâm có thù tất báo, nếu có một ngày hắn đăng cơ, chắc chắn sẽ không chừa lại đường sống cho chúng ta.
Nghĩ như thế, ta cảm thấy gánh nặng trên người như nhẹ bớt, nước mắt rưng rưng ở khóe mắt, cố nén cho nó đừng rơi. Mẫu hậu thấy biểu tình này của ta thì đã hiểu bảy tám phần, bà xoa đầu ta, cũng như vứt xuống một gánh nặng gì đó, đôi mắt hơi đỏ lên, nói với ta, Cảnh nhi cảm thấy mệt thì chúng ta không tranh nữa. Thất ca con về, mẫu hậu và cả nhà sẽ hết sức nâng đỡ Thụy Vương tham chính. Cảnh nhi của ta, sau nay con muốn sống thế nào thì sống thế ấy.
Ta muốn sống thế nào? Ta nhìn mẫu hậu đầy ngơ ngác, nói thật, từ lúc sinh ra ta đã bị người khác ép đến trường học, giờ bỗng buông được gánh nặng, ta không biết mình muốn sống thế nào nữa.
Ta chỉ biết ta không đủ mạnh mẽ, không đủ thông minh, cũng không đủ ưu tú. Tranh giành quyền lực là một gánh nặng quá sức đối với ta. Bất kể khi nào nhớ đến quyền lực, cho dù đã qua rất nhiều năm, nó vẫn làm ta nhớ tới tiểu thái giám làm bạn từ nhỏ với ta, trước khi chết hắn đã trừng mắt nhìn ta, bàn tay trắng xám như bộ xương khô nắm lấy ống quần ta. Ta sợ, ta rất sợ, ta sợ mình chết oan uổng, càng sợ mẫu hậu chết oan uổng.
Còn bây giờ, tất cả gánh nặng đó đều ở trên người Thất ca. Mạng của huynh ấy, mạng của ta và mẫu hậu, còn cả tánh mạng của tất cả những người theo ủng hộ huynh ấy, những thứ mà chỉ mới nghĩ thôi cũng đã đủ đè bẹp ta, lại đè trên lưng Thất ca, như nâng cả bầu trời.
Ta không thể làm quen được với nó, còn huynh ấy thì gánh rất vững.
Sinh ra là hoàng tử, trông thì cao quý đó, nhưng ngồi ở vị trí này mới biết, rất nhiều chuyện đều không thể theo ý của mình. Các phe cánh tranh giành ngôi vị hoàng đế cũng thế. Một khi đi lên con đường này, chẳng khác nào là rút dây động rừng, rất nhiều người sẽ chết chỉ vì một quyết đinh sai lầm của ngươi, chứ đừng nói đến đường rút lui.
Chỉ có ta mới may mắn.
Khi ta nghe Thất ca nói muốn dạy dỗ Thái Tử, ta chưa hiểu ý huynh ấy, lời nói ấy quá tùy ý, nghe như đang dỗ con nít.
Mãi đến nửa năm sau, Thái Tử bị phế, Tiêu gia rớt đài, ta mới hết hồn như những người khác.
Đây là dạy dỗ trong lời của Thất ca.
Rồi sau đó, ta không có ý làm hoàng đế, thêm nghe mấy lời khen về Thụy Vương bên cạnh, mưa dầm thấm đất, lần đầu tiên ta bắt đầu có ước mơ.
Ta muốn làm tướng quân.
Ta muốn giống như Thất ca, trấn thủ biên quan, dành lại đất đai đã mất, dựng nên một đoạn thần thoại.
Ta nói với mẫu hậu, mẫu hậu không bao giờ chịu để ta làm hành động nguy hiểm này, ta lại xin phụ hoàng, phụ hoàng chỉ coi như lời nói đùa của con nít, huống hồ thân phận ta rất đặc biệt, không thể sung quân như Thất ca năm đó. Cuối cùng ta nói với Thất ca, Thất ca cũng giội cho ta một gáo nước lạnh. Huynh ấy chỉ tuyển mấy thị vệ đến tỷ thí với ta, cuối cùng nói với ta: “Từ mai bắt đầu luyện võ đi, đừng chậm trễ nữa.”
Ta bị mẫu hậu phụ hoàng giội nước lạnh còn không cảm thấy gì, bị Thất ca nói vậy mới cảm thấy hơi nhục. Ta bắt đầu luyện võ, chăm chỉ đọc binh thư. Ta nghĩ, sau này Thất ca làm hoàng đế, ta phải làm cánh tay đắt lực nhất của huynh ấy, vừa làm huynh đệ và là một vị tướng quân đáng tin cậy của huynh ấy.
Rồi một ngày, Thất ca đăng cơ.
Có lẽ ta là người không bất ngờ nhất đối với chuyện này, dù có rất nhiều khúc chiết trong đó, kết quả là cảnh còn người mất, nhưng từ khi nhìn thấy Thất ca lần đầu tiên ở Ngự Hoa Viên sau buổi tiệc đó, ta đã biết, huynh