Thái Tử thay An Lạc công chúa ném rất nhiều mũi tên vào bình rượu, Thái Tử Phi lại cố tình dỗ dành, An Lạc từ trước đến nay tính trẻ con, dễ giận dỗi nhưng cũng mau quên, sau một lúc lâu lại vui vẻ ra mặt, trong cung yến vui đùa cùng nữ quyến khác vui đến quên trời quên đất.
Tổ chức xong sinh thần cho Thái Tử Phi, đã là lúc mặt trời ngả về phía tây, An Lạc thấy hơi mệt mỏi, phò mã Dương Phương liền dắt trở về trước.
Mọi người lục tục ra về, Lý Thuật vẫn đứng ở nhà thủy tạ thêm chốc lát, vốn định chờ Thôi Tiến Chi cùng về, nhưng Thôi Tiến Chi lại sớm cùng Thái Tử vào thư phòng, không biết lại đang trù tính chuyện gì.
Lý Thuật lười phải chờ hắn, liền quyết định tự mình xuất cung hồi phủ.
Thực ra nàng không thích mấy việc đi tới đi lui này, giả vờ cười hàn huyên với người khác, mỗi khi tham gia yến hội như vậy trở về, chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Hồng Loa đỡ Lý Thuật, rời khỏi Đông Cung, đi hướng Hàm Quang môn, xuyên qua núi giả Ngự Hoa Viên, lại bỗng nhiên nghe thấy phía trước có tiếng ầm ĩ.
Lý Thuật ngừng bước, không muốn đi qua, đang muốn chuyển đường khác, tiếng ầm ĩ lại truyền vào tai nàng:
"Ta còn không phải là vì tốt cho con? Lần đầu tham gia yến hội, lại đi đắc tội cả Bình Dương công chúa và An Lạc công chúa?"
Người nói chuyện ngữ khí tức giận, thanh âm người bị răn dạy lại nhỏ bé yếu ớt, khiếp đảm, "Mẫu thân......!Chúng ta vẫn là trở về đi, người đừng......"
"Đừng cái gì đừng? Ta mà mặc kệ con, về sau con cứ như vậy mà chết già trong cung đi! Ngươi ta cập kê, tham dự mấy lần yến hội cho tốt, tìm một phu quân vừa ý mới là chuyện quan trọng nhất! Học Bình Dương công chúa đi, nhìn người ta gả cho dạng người nào, giờ đang ở địa vị nào?"
Sau lưng nhắc đến Lý Thuật, Hồng Loa tự biết không thể ngồi mặc kệ, nàng lạnh giọng, "Là ai ở phía sau khua môi múa mép?!"
Âm thanh cãi vã lập tức ngừng lại, hai bóng người vòng ra từ sau núi giả, một là Kim Thành công chúa, hai là một người đàn bà hơn 30 tuổi, xem xiêm y trang sức, là Thải nữ trong hậu cung.
Nói vậy đây là sinh mẫu của Kim Thành công chúa.
Kim Thành công chúa run rẩy hành lễ, "Tham......!tham kiến Bình Dương công chúa."
Một câu tỷ tỷ cũng không dám kêu.
Mẫu thân nàng ta có lẽ ở thâm cung đã lâu rồi, lại không được thấy thánh nhan, cả ngày lăn lộn cùng đám cung nữ, đến quy củ cũng đã quên, vẫn là Kim Thành công chúa kéo kéo bà nhắc nhở, bà mới vội vàng hành lễ với Lý Thuật.
Lý Thuật nhạt nhẽo đáp "Ừ" một tiếng, "Kim Thành muội muội."
Rốt cuộc vẫn gọi nàng ta một tiếng muội muội.
Nhưng ánh mắt cơ bản vẫn là từ trên cao nhìn xuống hai người Kim Thành công chúa và mẫu thân.
Lý Thuật thanh âm lãnh đạm, "Ta mới vừa nghe..
cái gì đó...!các ngươi vừa vặn nhắc đến ta?"
Kim Thành công chúa vội vàng lắc đầu, "Không......!Không phải......!Không......"
Nhưng mẫu thân nàng lại không biết trời cao đất dày, đánh gãy lời Kim Thành công chúa:
"Công chúa thính lực thật tốt, mới vừa ta còn cùng Kim Thành nhắc đến người đó! Kim Thành nói hôm nay ở cung yến thấy người, thật là vinh hạnh biết bao.
Con bé lập tức hồ đồ, không cẩn thận nói bậy, làm người mất hứng, nhưng người đừng......"
Kim Thành công chúa vội kéo áo mẫu thân, muốn ngăn bà nói tiếp.
Lý Thuật cười lạnh, "Nói bậy? Kim Thành muội muội hôm nay ở cung yến có nói bậy gì à?"
Kim Thành công chúa cùng mẫu thân nàng đều ngẩn người, mẫu thân nàng lanh mồm lanh miệng, trả lời, "Chính là......!Nói người cùng An Lạc công chúa đều tặng trang sức cho Thái Tử Phi......"
Lý Thuật vẫn như cũ, treo một nụ cười lạnh lùng, "Ta đúng là cùng An Lạc đều tặng Thái Tử Phi trang sức, những lời này có sai ở đâu sao?"
Thải nữ kia ngơ ngác, như thể cảm thấy Lý Thuật có chút ngốc, đáp, "Người không phải với An Lạc công chúa......!Không không ưa nhau sao ạ......"
Lời này vừa nói, Hồng Loa nghe được sắc mặt liền đổi, đáng tiếc Kim Thành còn đang rợ hãi, mẫu thân nàng còn dám đáp lời đầy đắc ý.
Lý Thuật lập tức nhíu mày, giọng nói cũng lạnh thêm vài phần, "Ai nói ta không hòa thuận với An Lạc muội muội?! Có ý định châm ngòi ly gián, ngươi có rắp tâm gì?!"
Kim Thành công chúa bị dọa đến run rẩy, mẫu thân nàng ta cũng run bắn người, nhưng vẻ mặt vẫn vô tri như cũ, không biết mình sai ở chỗ nào rồi.
Kẻ ngu xuẩn như vậy, cho dù tham gia một vạn lần cung yến, chỉ sợ đắc tội càng nhiều người.
Lý Thuật luôn khinh thường noi chuyện với kẻ ngu, nhưng hôm nay nhìn Kim Thành công chúa có người mẹ không được sủng giống mình, lại có chút mềm lòng.
Trước đây nàng cũng giống như vậy.
Lý Thuật thu lại băng sương trên mặt, răn dạy, "Kim Thành muội muội, ngươi hôm nay không noi sai gì cả, ngươi không cần xin lỗi ai hết."
Nếu đi xin lỗi, chính là mang chuyện trong tối đem ra ngoài sáng: Bình Dương công chúa và An Lạc công chúa như nước với lửa, đây là sự thực, nhưng không ai dám nói ra miệng, nói ra chính là châm ngòi ly gián.
"Có những lời chỉ được phép giữ trong lòng, vĩnh viễn không được nói ra đâu."
Tiền triều, hậu cung, nguyên tắc đều giống nhau.
Kim Thành công chúa ngơ ngác nhìn Lý Thuật, còn chưa thấm được ý của Lý Thuật.
Lý Thuật nhất thời mất kiên nhẫn rời đi.
Nàng giao tiếp thường ngày, cái nào không phải là rối rắm quan trường, một câu có thể nghe ra ba bốn ý.
Lâu rồi không nói chuyện với mấy loại người như Kim Thành, cũng không ngờ các nàng có thể ngu đến tình trạng này.
Nói đến thế rồi, Kim Thành vẫn nghe không hiểu, Lý Thuật lười giải thích, lạnh mặt đi luôn.
Mắt thấy nét mặt Lý Thuật, Kim Thành công chúa không biết mình thế nào lại đắc tội nàng rồi, sợ hãi kêu một tiếng, "Bình Dương......!Tỷ tỷ......" Trong lời nói còn nghe thấy tiếng nức nở.
Nghe được thanh âm sợ hãi của nàng ta, Lý