*tên chương do editor đặt
Đêm.
Một chiếc xe ngựa lớn màu đen vội vã từ hướng Duyên Hưng Môn chạy vào thành, bóng đêm bao phủ, phố xá im lìm, chỉ còn vài người lác đác trên đường.
"Đến đâu rồi?" Một tiếng nói đánh vỡ bóng đêm yên tĩnh.
Trong xe ngựa, Lý Thuật dựa vào gối thêu hai mặt, uể oải.
Hồng Loa ngồi quỳ một bên nghe vậy, liền xốc màn xe, trả lời, "Công chúa, vừa đi qua chợ Đô Hội ạ."
Từ chợ Đô Hội, rẽ phải sẽ là phường Thập Tam Vương.
Ai ngờ Lý Thuật lại nói, "Khoan hãy hồi phủ," nàng sờ bụng, "Đi Tiên Khách Lai."
Bận bịu một ngày, đói muốn xỉu.
Hồng Loa vội phân phó xa phu, vì thế xe ngựa vội vàng rẽ trái, dọc theo phường Tuyên Dương hướng đường Chu Tước mà đi.
Mới sáng sớm Lý Thuật đã ra khỏi thành.
Mấy vị hòa thượng của Chùa Thiên Phúc đều nói, tế lễ cho người đã khuất thì phải thành tâm, muốn nàng mỗi tháng mùng một, mười lăm phải tự mình tới chùa Thiên Phúc dâng hương, như vậy người chết mới có thể cảm nhận được sự ràng buộc với trần thế, đến khi nhập vào lục đạo luân hồi còn có thể may mắn đầu thai lại làm người.
Lý Thuật luôn không tin mấy chuyện mê tín, nhưng liên quan đến người mẹ số khổ đã mất, nàng đều răm rắp nghe lời.
Vì thế mỗi tháng đều phải ra khỏi thành, đến đó châm một nén nhang, thuận tiện ăn mấy miếng cơm chay nhạt nhẽo.
Nhưng vì rằm tháng ba vừa rồi trùng vào dịp sinh thần Thái Tử Phi, hôm qua Lý Thuật không đi được, chỉ phải dời sang hôm nay.
Ở chùa Thiên Phúc suốt một ngày, thẳng đến lúc hoàng hôn Lý Thuật mới rời đi, trước khi về còn quyên góp một ngàn lượng vàng, thỉnh cầu các hòa thượng đúc lại một bức tượng phật bằng vàng.
Trụ trì Chùa Thiên Phúc cầm nhiều tiền như vậy, cũng không biết là vui sướng hay ưu phiền, nhất thời cảm thấy chùa của mình như ngập tràn mùi con buôn.
Ở thành Trường An này, ngôi chùa nổi tiếng về phật pháp nhất là chùa Đại Từ Ân, còn ngôi chùa xa xỉ nhất là chùa Thiên Phúc.
Hết cách, ai bảo bọn họ có vị kim chủ tiêu tiền không chớp mắt như Bình Dương công chúa chứ.
Lý Thuật khá kén ăn, không thích ăn chay, càng không thích đồ chay nhạt nhẽo, nên cả ngày ở chùa Thiên Phúc cũng chưa thực sự ăn vào cái gì.
Giờ thật sự đói bụng, chi bằng ghé qua Tiên Khách Lai ăn bữa cơm rồi về.
Nhất định phải ăn nhiều thịt.
Nàng thầm nghĩ.
*
Ngô Thanh và tiểu đồng đứng ngoài cửa phòng một lát, không nghe thấy bên trong có động tĩnh lớn nào.
Có thể có động tĩnh gì nữa, trúng thuốc rồi sẽ mất hết sức lực, chính là sợ đối phương không chịu, phản kháng làm công chúa bị thương.
Trước kia không phải không xảy ra chuyện tương tự, mấy kẻ hàn môn đó, tiền không có thật, nhưng lại có ít nhiều cốt khí, luôn là bộ dạng thà chết không cúi đầu.
Bởi vậy nên sau này buộc phải đổi sang biện pháp khác, đầu tiên bỏ thuốc khiến cho sức lực biến mất, chờ thuốc tan dần, có lại sức, thì mới là lúc dược liệu chân chính phát huy tác dụng.
Ngô Thanh nhếch miệng cười.
Giúp Khang Ninh trưởng công chúa làm loại chuyện này đã không phải lần một lần hai.
Trưởng công chúa muốn đổi trai lơ bên người, nhanh thì dăm ba bữa, lâu thì hai ba tháng, trưởng công chúa không có kiên nhẫn, không thích nhìn thấy một gương mặt quá nhiều lần.
Chỉ có Ngô Thanh là ngoại lệ, từ lần đầu hắn hầu hạ Khang Ninh trưởng công chúa tính đến giờ ngót nghét đã ba năm.
Trưởng công chúa giữ hắn lại bên người lâu như vậy, thứ nhất là bởi vì hắn có dung mạo đẹp, nhìn vào thấy lòng thư thái, thứ hai là bởi vì hắn biết nhìn mặt đoán ý, có thể giúp công chúa vơi đi buồn khổ —— công chúa thì có gì phải buồn khổ, mưa không đến mặt, nắng không đến đầu, buồn khổ vì không có ai chơi cùng hay sao.
Ngô Thanh nhìn xuống sàn hành lang sáng bóng đến mức có thể soi gương, mơ hồ thấy dáng vẻ chính mình.
Hắn vuốt tóc, nghĩ thầm, không biết vị bên trong kia có thể lọt vào mắt xanh công chúa được bao lâu?
Ngọn đèn sáng sủa, cột trụ đỏ hành lang bóng loáng, phản chiếu gương mặt xinh đẹp của Ngô Thanh, hắn nhíu mày, ẩn ẩn có vẻ bất an.
Trưởng công chúa luôn thích đàn ông xinh đẹp, trai lơ trong phủ đều trang điểm giống như Ngô Thanh, mùi phấn son so với đàn bà con gái có khi còn nồng hơn vài phần.
Có lẽ vì hai người chồng trước của nàng ta đều quá nam tính.
Trưởng công chúa đã thầm oán hận họ sau lưng nhiều lần: Năm xưa khi cùng chung chăn gối, bọn họ đều là kẻ vô cùng thô lỗ, không biết thương tiếc người.
Nhưng không hiểu sao gần đây trưởng công chúa lại nhìn trúng Thẩm Hiếu, hắn lạnh lùng nghiêm nghị như vậy, vừa nhìn đã biết không phải kiểu người dịu dàng biết chiều chuộng.
Ngô Thanh nhăn nhăn mày, chẳng lẽ trưởng công chúa thay đổi khẩu vị rồi ư?
Hắn có vài phần bất an ngẫm nghĩ, lỡ như Thẩm Hiếu thật sự được sủng ái, trưởng công chúa không cần hắn nữa thì hắn nên làm gì tiếp theo.
Mấy năm nay tuy hắn đã kiếm được từ trưởng công chúa không ít tiền tài, nhưng chính bản thân hắn ưa thích xa xỉ, tiết kiệm chẳng được bao nhiêu.
Nếu không có trưởng công chúa làm chỗ dựa, hắn chẳng qua chỉ là một tên quan quèn lục phẩm không quyền lực, chỉ sợ sẽ lại nhanh chóng quay lại thời chân lấm tay bùn.
Ngô Thanh đang có chút bất an, chợt nghe phía cầu thang truyền đến tiếng bước chân.
Ngô Thanh ghé mắt xuống liền nhìn thấy Bình Dương công chúa đang đi lên, tiểu nhị đi trước kính cẩn khom lưng dẫn đường.
Bình Dương công chúa rất thích dùng thiện ở Tiên Khách Lai, chuyện này không chỉ có Ngô Thanh mà gần như cả thành Trường An đều biết.
Trên đường Chu Tước có không ít tửu lâu xa xỉ, nhưng Bình Dương công chúa lại đặc biệt kén chọn, nhất định chỉ thích tới chỗ này, hẳn là nó phải có gì đó đặc biệt hơn chỗ khác.
Vì thế ít nhiều con em quý tộc cũng sôi nổi ra ra vào vào Tiên Khách Lai, lâu dần khiến Tiên Khách Lai thành đệ nhất tửu lâu tại thành Trường An.
Khang Ninh trưởng công chúa từng lén oán giận với Ngô Thanh, rằng Bình Dương công chúa cực kỳ tham tiền, âm thầm làm rất nhiều thương vụ, tòa Tiên Khách Lai kia nói không chừng chính là thuộc sở hữu của nàng ta.
Sĩ nông công thương, thương nhân luôn là kẻ hèn hạ nhất.
Bất luận thế gia đại tộc hay là hoàng thân quốc thích, có tiền mua vài cái thông trang, điền sản đều không có gì để phàn nàn, nhưng lấy vốn đi buôn bán......! Chính là tự hạ thấp thân phận.
Bởi vậy Khang Ninh trưởng công chúa với Bình Dương công chúa thường khịt mũi coi thường.
Yêu tiền như mạng, làm người ta sợ hãi bị dính lên người hơi thở con buôn.
Cơ hội để Ngô Thanh gặp Bình Dương công chúa Lý Thuật không nhiều lắm, chỉ tính trên đầu ngón tay, đều là trên cung yến cuối năm.
Khi đó hắn đứng giữa đám quan nhỏ, ngóc đầu nhìn lên đám người đứng trên đỉnh quyền lực—— Thái Tử, Nhị hoàng tử, Huỳnh Dương Trịnh gia, Lan Lăng Tiêu gia, Thôi quốc công, đều là những người chỉ cần dậm chân là triều đính có thể rung chuyển, đến Khang Ninh trưởng công chúa cũng bị loại ra khỏi vòng quyền lực đó, nhưng Bình Dương công chúa lại vẫn có thể ung dung đứng giữa họ.
Quần là áo lượt, kim thoa lấp lánh, chuyện trò vui vẻ.
Ngô Thanh nhớ rõ bản thân đã từng vọng tưởng ——
Nếu hắn được làm trai lơ của Bình Dương công chúa, có phải giờ đây hắn đã có thể nắm trong tay càng nhiều quyền thế tiền tài......
Khang Ninh trưởng công chúa chỉ sống dựa vào thực ấp, Bình Dương công chúa lại có nhiều tiền như vậy.
Khang Ninh trưởng công chúa không có tiếng nói trong triều, chỉ có thể đề cử hắn làm một chức quan lục phẩm vô dụng, còn Bình Dương công chúa kia......
Ngô Thanh nhìn chằm chằm Bình Dương công chúa, trong mắt lửa cháy như muốn tràn cả ra.
*
Truyện chỉ được đăng tải duy nhất trên kênh wattpad cá nhân https://www.wattpad.com/user/Aili142, nếu truyện đuộc đăng trên các trang web khác đều là ăn cắp.
Vui lòng chỉ đọc truyện tại wattpad chính chủ để ủng hộ editor!!
close
Lý Thuật mới vừa bước lên lầu ba đã cảm thấy có người nhìn mình chằm chằm.
Nàng nâng mắt, không khách khí nhìn qua.
Nữ giả nam trang?
Đây là ấn tượng