*tựa đề chương do editor đặt
Lý Thuật phun ra một ngụm rượu khiến mọi người chú ý.
Thôi Tiến Chi vội vàng tới gần đỡ đầu vai của nàng, vừa vỗ nhẹ sống lưng, vừa đưa cho nàng một chén trà.
"Làm sao vậy? Uống rượu sặc rồi?"
Giọng nói vô cùng ôn nhu.
Nhưng Lý Thuật lúc này lại đắm chìm trong khiếp sợ, đâu để ý được Thôi Tiến Chi ôn tồn nhỏ nhẹ thế nào.
Thẩm Hiếu bị Lý Thuật phun rượu đầy người, đứng bên cạnh chiếu ngồi của nàng, mặt nghiêm nghị, từ trên cao nhìn xuống Lý Thuật đang không ngừng ho khan, thu hết hình ảnh chật vật của nàng vào mắt.
Bình Dương công chúa, Lý Thuật.
Người này Thẩm Hiếu cả đời cũng không quên được.
Ba năm trước, vị công chúa tôn quý nhất Đại Nghiệp kia nghiêng người trên đệm mềm, cao cao tại thượng, Thẩm Hiếu quỳ trên mặt đất, tư thế hèn mọn.
Vì muốn xin một chức quan, hắn vứt bỏ tôn nghiêm đàn ông, trở thành một kẻ hèn quỳ dưới váy công chúa.
Thẩm Hiếu hắn gian khổ học tập hai mươi năm, một thân khí tiết, lại từ đêm đó trở thành kẻ lấy sắc hầu người.
Chỉ vì cầu một chức quan.
Nhưng vị công chúa tôn quý kia đối với hết thảy chuyện này đều không thèm để ý.
Khóe mắt nàng trời sinh lãnh đạm, "Tuy rằng đêm qua ta đã đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi hầu hạ tốt, ta sẽ tiến cử ngươi làm quan.
Ngươi hầu hạ không tồi, chỉ là......"
Môi đỏ khép mở, thanh âm khinh mạn, lãnh đạm, như đang nói với một con sủng vật đã chơi chán, "Chỉ là hôm nay ta đổi ý, không muốn tiến cử ngươi làm quan."
Nàng khẽ phất ngón tay, ý bảo thị nữ đem vàng bạc lên, "Niệm tình biểu hiện đêm qua của ngươi, thưởng cho ngươi."
Thẩm Hiếu quỳ trên mặt đất, không thể không ngửa đầu nhìn lên vị công chúa trên chủ vị kia.
Tầng tầng màn lụa che đậy, điều duy nhất hắn nhớ rõ chính là khóe mắt sắc sảo cùng đôi môi đỏ thắm.
Quyến rũ nhưng lại quá mức lạnh lùng.
Bình Dương công chúa, Lý Thuật.
Người này hắn cả đời đều quên không được.
Thẩm Hiếu ánh mắt lạnh lẽo, dừng trên người Lý Thuật, Lý Thuật vừa mới dứt cơn ho sặc sụa, liền lập tức rơi vào cái nhìn lạnh như hầm băng của Thẩm Hiếu, nhịn không được rùng mình.
Vị Trạng Nguyên lang này, thoạt nhìn là người thích ghi thù nha......!
Nàng sống đến nay hai mươi năm rồi, mới dám chơi một tên trai lơ, ai mà biết giẫm phải vận cứt chó gì, tên nam sủng kia lại có thể trở thành Trạng Nguyên đầu tiên trong lịch sử Đại Nghiệp chứ!
Xác suất gì thế này! Tương lai làm sao mà sống đây!!
Trong lúc Lý Thuật còn miên man suy nghĩ, Đại Nghiệp tân khoa yến đầu tiên liền như vậy kết thúc.
Vì An Khang trưởng công chúa thích chơi trò chơi, nên sau khi tân khoa yến giải tán, Lý Thuật cùng các quý nữ thế gia khác vẫn ở lại Khúc Giang Trì chơi một lúc lâu.
Kết thúc du yến thì đã gần hoàng hôn, Lý Thuật đã sớm đói đến mức ngực dán vào lưng rồi.
Đồ ăn du yến nhìn thì đẹp, nhưng dù sao cũng là phục vụ hoàng đế cùng vương công đại thần, trước khi bưng lên còn thử độc mấy lần, đồ ăn sớm đã lạnh ngắt, Lý Thuật căn bản không ăn bao nhiêu, sau lại bị Thẩm Hiếu dọa một trận, càng không ăn nổi thứ gì.
Vì thế xa giá của Bình Dương công chúa quẹo một cái, chạy sang đường Chu Tước phồn hoa nhất Trường An.
Trên đường Chu Tước có một tửu lâu tên là Tiên Khách Lai, ở đó có mỹ vị hàng đầu thành Trường An.
Nhưng xe ngựa mới vừa mới rẽ vào đường Chu Tước, lại thấy hôm nay đường phố không giống mọi ngày——Trước vài cửa hàng có rất nhiều lão bách tính xếp thành hàng dài chờ đợi, trên mặt đều đượm vẻ lo lắng, ốm yếu, thậm chí còn có người trông vô cùng xanh xao.
Thẩm Hiếu đã đổi sang một bộ y phục xám tám phần cũ kỹ, cầm theo bao đựng, đứng xếp hàng trước cửa hàng lương thực Phong Niên đợi mua gạo.
Sau khi tân khoa yến buổi sáng kết thúc, các tiến sĩ khác hoặc là trong nhà hoặc là trong triều có người quen, buổi chiều vẫn còn phải đối phó với đủ loại yến tiệc.
Chỉ có Thẩm Hiếu hắn xuất thân hàn vi, bên trong triều đình đến nửa cái người còn không quen biết, tuy là Trạng Nguyên, căn bản lại không có ai muốn mở tiệc chiêu đãi hắn —— bảo thế gia mở tiệc đãi một kẻ nhà nghèo ư, đúng là trò cười!
Vậy nên buổi chiều rảnh không có việc gì làm, hắn liền mang bao đi mua gạo.
Thẩm Hiếu nguyên quán ở Ngô Hưng, trong thành Trường An không ai thân thích, ba tháng trước hắn tới đi thi, ở phường Duyên Thọ tạm thời thuê một căn phòng ở.
Vốn nhà nghèo, đương nhiên thuê không nổi kẻ hầu người hạ, hắn đây tự biết hoàn cảnh mình thế nào.
Tuy đỗ Trạng Nguyên đã nhiều ngày, nhưng vẫn còn chưa được phong chức quan, tất nhiên không có bổng lộc, bởi vậy vẫn là một nghèo hai trắng.
Hắn an an tĩnh tĩnh đứng lẫn trong một đám dân chúng tóc húi cua xếp hàng mua gạo, ngoài vóc người cao một chút, tướng mạo tuấn tú một chút, khí chất lạnh lùng một chút, còn lại đều nhận không ra đây chính là tân khoa Trạng Nguyên.
Khi đang xếp hàng, những người đứng đầu tiên đột nhiên lớn tiếng.
"Chưởng quầy, sao lại không có gạo?"
Tiệm lương thực Phong Niên chính là tiệm gạo lớn nhất thành Trường An, tiểu nhị mắt hướng lên trời, bày ra vẻ không mua thì thôi, "Ai nói không có, đây không phải là gạo sao?!"
Dứt lời gã vốc một nắm gạo trước cửa tiệm lên, gạo ào ào từ tay gã đổ xuống.
Nhưng bá tánh lại nổi giận, "Đây là gạo cũ từ mấy năm trước? Bên trong lẫn cả đất cát, cả phân chuột, gạo này cho ai ăn! Các người đừng lấy gạo cũ cho đủ số, chúng tôi muốn mua gạo mới!"
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, bá tánh xếp hàng đều hét lên, "Chúng tôi muốn mua gạo mới!"
Tiểu nhị không kiên nhẫn, "Muốn gạo mới hả, không có! Từ đầu đông năm ngoái, trời không cho mưa, kênh đào hiện giờ vẫn còn bị chặn kìa, lương thực từ phía nam căn bản không chuyển về được, các người còn muốn gạo mới, nằm mơ sẽ có!"
"Ta nhổ vào, trợn mắt nói dối, tiệm gạo Phong Niên các người tích nhiều gạo như vậy, sao có thể không có gạo mới, rõ ràng chính là cố ý tích mà không muốn bán!"
Thẩm Hiếu đứng nghe với khuôn mặt không biểu tình.
Một đôi mắt sâu như hồ không tiếng động mà đánh giá đám người đang giằng co.
Quan Trung đại hạn.
Hạn hán mới chỉ diễn ra từ đầu đông năm ngoái, chứ không phải hạn hán nhiều năm, nói tiệm gạo Phong Niên không có gạo mới, Thẩm Hiếu hắn chính là không tin.
Thương nhân không muốn bán gạo mới, đơn giản chính là chờ dồn hàng đầu cơ tích trữ.
Thẩm Hiếu nâng mắt thoáng nhìn lên trời, hắn đọc nhiều loại sách, biết một chút hiện tượng thiên văn, nhìn ra được với thời tiết này chỉ sợ còn sẽ còn hạn lâu nữa.
Thương nhân khẳng định cũng biết điểm này, thời gian kéo dài càng lâu, giá gạo sẽ càng đắt, bọn họ chính là nghĩ đến chuyện đó.
Một hai tháng sau, chờ gạo cũ trên thị trường đều bán hết rồi, dân chúng hoàn toàn cạn lương thực, mới là thời điểm quý nhất của giới buôn lương thực —— Lúc ấy mở bán gạo mới, lợi nhuận kiếm được sẽ gấp năm gấp mười.
Chuyện tốt bao nhiêu!
Thẩm Hiếu nghĩ thông suốt điểm này, dời mắt khỏi thiên không vạn dặm, đang muốn thu hồi mắt, lại chợt sững người.
Tiệm gạo Phong Niên nằm đối diện với tửu lâu đắt giá nhất toàn thành Trường An – Tiên Khách Lai.
Không ít thì nhiều bình dân bá tánh phát rầu vì chuyện lương thực, trước cửa Tiên Khách Lai ngựa xe của vương công quý tộc lại trước sau nối liền không dứt.
Lúc này, đang có một chiếc xe ngựa dừng ở cửa Tiên Khách Lai.
Chiếc xe ngựa kia nhìn qua có vẻ bình thường, chỉ là xe hơi lớn, toàn thân màu đen, nhưng khi xe ngựa mới vừa dừng lại trước cửa Tiên Khách Lai, tiểu nhị đã vội vàng chạy lại nghênh đón, ân cần đến mức thiếu điều quỳ xuống gọi ông nội bà nội.
Thành Trường An này đại quan, huân quý đi lại như cẩu, người nào mà tiểu nhị kia còn chưa thấy qua, làm gì đến mức ân cần như vậy?
Người trong xe ngựa địa vị không thấp.
Màn xe nhấc lên, một nữ tử hoa phục xuất hiện.
Bình Dương công chúa, Lý Thuật.
Công chúa được kim thượng sủng ái nhất, địa vị đúng là không thấp.
Thẩm Hiếu lập tức lạnh mắt xuống.
Lúc này Lý Thuật thật sự là ngực dán vào lưng, hận không thể ngay tức khắc chạy vào Tiên Khách Lai ăn uống thỏa thích.
Nhưng mới vừa nhấc màn xe, chân còn chưa kịp chạm xuống mặt đất liền cảm thấy có một ánh mắt lạnh lẽo nhắm vào nàng.
Lý Thuật nâng mắt.
Đây là thứ duyên phận chó má gì, mà trong một ngày tận hai lần giáp mặt tên trai lơ bị nàng bội tình bạc nghĩa kia.
Hơn nữa hắn nhìn nàng như thể muốn đóng băng nàng luôn.
Lạnh lẽo như muốn giết người.
Lý Thuật nhất thời trượt chân, lung lay từ trên xe ngựa ngã xuống dưới.
May mắn Hồng Loa tay mắt lanh lẹ, vội vàng đỡ nàng nên mới không ngã sấp mặt.
*nguyên văn: ngã chúi xuống như chó ăn phân =))
Cách một con đường Chu Tước lớn, Lý Thuật nhe răng trợn mắt đối diện với một Thẩm Hiếu mặt không biểu cảm.
Thẩm Hiếu vẻ ngoài nổi bật, bộ y phục cũ đến tám phần kia cho người khác mặc thì trông bủn xỉn, mặc ở trên người hắn lại là thanh cao.
Hắn dáng người cao gầy, vai rộng chân dài, đứng ở trong đám đông tựa như hạc lạc bầy gà.
Giữa một đám người nhốn nháo, đuôi mắt đầu mày Thẩm Hiếu phảng phất như một thanh trường đao, thẳng tắp bổ vào tầm mắt Lý Thuật.
Lý Thuật trong lòng nhảy dựng, thôi ngay ý tưởng về cái túi da đẹp trai của hắn.
Lúc nàng phục hồi tinh thần thì Thẩm Hiếu đã thu mắt, xách theo bao gạo xoay người đi rồi.
Dứt khoát lưu loát, một tiếng động chào đón cũng không.
Lý Thuật: "......"
Nàng là công chúa đương triều đó được không hả, đại quan nhị phẩm to nhất nhìn thấy nàng cũng không thể xem như không khí.
Kẻ nào dám trực tiếp xoay người đi như vậy?
Thẩm Hiếu kia cùng lắm chỉ là tên Trạng Nguyên mới đặt được nửa bước chân vào triều, coi mình là cọng hành nào mà dám bơ nàng!
Nhưng gã đó cậy chân dài, hai ba bước liền nhìn không thấy bóng dáng, làm cho Lý Thuật bực bội mãi không thôi.
Hừ, hòa thượng chạy được miếu đứng yên, chỉ cần hắn còn làm quan trong triều, sợ gì không gặp lại.
Lần tới chờ coi đi!
Lý Thuật thu hồi ánh mắt, theo Hồng Loa đỡ vào Tiên Khách Lai, tọa tại ghế lô trên lầu ba.
Xuyên Lỗ Việt Hoài Dương*, bất luận món ăn theo trường phái nào, Tiên Khách Lai đều có đầu bếp giỏi nhất thành Trường An.
Lý Thuật là khách quen nơi này, khẩu vị của nàng trong tiệm đều biết.
Nên khi đi vào tiểu nhị ân cần hỏi: "Công chúa, hôm nay hay là gọi lên mấy món Tứ Xuyên mà ngài thích?"
*xuyên lỗ việt hoài dương: ám chỉ ẩm thực các vùng Tứ Xuyên gọi tắt là Xuyên thái (川菜), Sơn Đông gọi tắt là Lỗ thái (鲁菜), Quảng Đông gọi tắt là Việt thái (粤菜), Ẩm thực Giang Tô gọi tắt là ẩm thực Hoài Dương (淮扬菜) hay Tô thái (苏菜)
Lý Thuật thích ăn cay, thích nhất món cay Tứ Xuyên.
Nhưng nàng lại dừng một chút, nói, "Khỏi đi, mang lên mấy món Hoài Dương."
Thẩm Hiếu, người Ngô Hưng.
Ở Ngô Hưng thì món Hoài Dương là nổi tiếng nhất.
Thanh chưng tức ngư, đông qua chung, giải hoàng thanh bao, bích loa