*truyện chỉ được đăng tải trên trang wattpad cá nhân @Aili142, tất cả những trang web khác đăng tải truyện đều không có sự đồng ý, hãy là người đọc văn minh, ủng hộ editor tại trang chính chủ!!!!!!
***
An Lạc trừng to đôi mắt, không thể tin được lời này lại do Thái Tử nói ra.
Thái Tử ca ca rõ ràng......!thường ngày thương yêu nàng ta nhất.
Hắn trách nàng vô dụng, không thể giúp hắn có thêm trợ lực trên triều ư.
Nên hắn mới coi Bình Dương như muội muội!
An Lạc rơm rớm nước mắt, người anh trai này quá xa lạ, nàng ta không bao giờ muốn gặp hắn nữa.
Nàng chạy vụt đi, vừa chạy vừa gạt nước mắt.
Thái Tử thấy vậy đang muốn đuổi theo thì Tiểu Hoàng Môn chỗ cung yến đi tới: "Điện hạ, Thôi thị lang đã từ kênh Vĩnh Thông trở lại."
Thái Tử khựng lại.
Hắn quay đầu nhìn hướng An Lạc chạy đi, thấy theo sau nàng ta là một đám cung nữ người hầu, đành thu hồi ánh mắt.
Bây giờ An Lạc không quan trọng, quan trọng là giải quyết xong chuyện quyên lương.
Hắn phải nhanh về gặp Thôi Tiến Chi mới được.
Thái Tử phân phó Tiểu Hoàng Môn: "Ngươi đi tìm Dương Phương, bảo hắn đi khuyên nhủ An Lạc, đừng để nó chạy loạn."
Dứt lời liền vội vàng rời đi.
Sau khi tất cả âm thanh biến mất, phía sau núi giả mới có tiếng hít thở.
Hồng Loa bây giờ mới dám thở mạnh ra, có một con muỗi cứ vo ve trước mặt mà nàng ta động cũng không dám động.
Thái Tử đi rồi, nàng vội vàng phất phất tay đuổi con muỗi đi.
Thái Tử......!Thái Tử sao có thể nói công chúa như thế!
Hồng Loa vội vàng nhìn về phía Lý Thuật, lại thấy Lý Thuật đứng yên.
Trong đôi mắt nàng dường như mất đi tiêu cự, không biết đang nhìn về phía nào.
Hồng Loa luống cuống, vội vàng lắc lắc tay Lý Thuật
"Công chúa, ngài......"
Hồng Loa sợ Lý Thuật nghe xong lại luẩn quẩn trong lòng, đè nén chịu đựng, cũng không thèm quản quy củ nữa, lại lắc tay Lý Thuật gọi khẽ: "Công chúa?"
Lý Thuật hồi thần, quay đầu nhìn Hồng Loa, chậm chạp lắc đầu: "Ta không sao."
Trên mặt nàng không có bất kì một biểu cảm, Hồng Loa nhất thời nhìn không ra rốt cuộc nàng đang cảm thấy gì.
Thật ra lúc này đúng là nàng không có cảm xúc gì cả, tức giận cũng không.
Nàng sớm nên biết mình là thứ gì trong mắt Thái Tử.
Chỉ là mấy năm nay nàng bị tài phú quyền lực làm mờ mắt, cho rằng bản thân đã không còn như trước.
Nàng cho rằng mình bò được lên vị trí cao như bây giờ, địa vị tôn quý, ở trong mắt người khác nàng đã không còn là đứa trẻ hèn mọn năm xưa.
Bọn họ nên coi trọng nàng, nên chú ý đến nàng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Hành Trình Theo Đuổi Vợ Của Tổng Tài
2.
Lạc Mất Một Tiểu Điềm Tâm!
3.
Boss À, Anh Sủng Em Quá Rồi Đấy!
4.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================
Nhưng hóa ra chẳng có gì thay đổi hết.
Ngần ấy năm đi qua, nàng kỳ thật vẫn là đứa bé gái không được sủng ái, không được coi trọng trong cung điện hoang tàn năm nào.
Giữa trưa tiếng ve càng ồn ào, tô đậm thêm sự tĩnh mịch xung quanh.
Lý Thuật bỗng nhớ lại khi mình còn nhỏ, năm ấy mẫu thân mới vừa đi không lâu, đình viện trống trải, bà cung nữ già ngồi ở hành lang ngủ gà ngủ gật, nàng đứng trên ngạch cửa cao cao, không biết mình nên làm gì.
Ngày dài đăng đẵng, sự vắng vẻ kéo dài lê thê, đến mức không chịu nổi.
Nàng lén chạy từ cung điện ra ngoài, cũng không biết nên đi đâu, mê mê mang mang mà lạc đường, cuối cùng bị kẹt trong khe hở của một đôi núi giả trong Ngự Hoa Viên.
Buổi trưa hôm đó thật dài, nàng đợi rất lâu cũng không có người đi qua, cuối cùng rốt cuộc có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.
Người kia nghe thấy sau núi giả có tiếng động, thăm dò nhìn sang: "Ấy, ngươi ngồi xổm ở đây làm gì vậy.?"
Nụ cười của y vừa tiêu sái lại thanh thoát.
Y kéo nàng ra khỏi núi giả.
Đưa nàng đến đình đài chập chùng cách đó không xa hóng gió.
Lý Thuật đứng trên đình cao nhìn xuống, mới phát hiện thì ra chỗ núi giả nàng trốn trông nhỏ xíu.
Khi nàng bị vây hãm, là y kéo nàng thoát ra.
Lý Thuật ngẩng đầu nhìn y, nhận ra y là thư đồng mới nhập cung gần đây, đích ấu tử của Thôi Quốc Công, gọi là thôi Tam Lang.
Ngần ấy năm trôi qua, quyền lực tiền tài đều đã đạt được, cảm giác bất lực trước ngày dài đằng đẵng thời thơ ấu ấy đã ngủ yên từ lâu, nhưng vào lúc này nó lại như một cơn bão ầm ầm kéo đến.
Lý Thuật siết lòng bàn tay, trong tay nàng dường như đã có tất cả mọi thứ, nhưng thật ra lại chẳng có gì cả.
Những năm qua, bên cạnh nàng chỉ có Thôi Tiến Chi.
Bất luận y có yêu nàng hay không, ít nhất y đã luôn ở bên nàng.
Lý Thuật nhắm mắt, chợt cảm thấy rất nhớ y.
*
Xử lí xong nhiễu loạn ở kênh Vĩnh Thông, Thôi Tiến Chi cưỡi ngựa thật nhanh trở về hoàng cung.
Mới vừa đi vào, hơi thở còn chưa khôi phục, Tiểu Hoàng Môn thấy y liền chạy vội ra đón: "Bẩm Phò mã, ngài cuối cùng đã về rồi, Thái Tử có việc tìm ngài ạ!"
Tiểu Hoàng Môn nói vội vàng, Thôi Tiến Chi biết chắc chắn không phải việc nhỏ, mồ hôi cũng chẳng kịp lau, cũng vội vàng đi theo Tiểu Hoàng Môn.
Trước tiên phải đi bái kiến Hoàng Hậu, Hoàng Hậu dẫn theo các vị nữ quyến đang nghe diễn.
Thôi Tiến Chi đi vào nhìn lướt qua, không nhìn thấy Lý Thuật.
Cũng không biết sáng nay phụ hoàng lén triệu kiến nàng, rốt cuộc đã cùng nàng nói gì.
Thôi Tiến Chi cứ cảm thấy trong lòng có chút bất an.
Thôi Tiến Chi tới trước mặt Hoàng Hậu hành lễ: "Chỗ kênh Vĩnh Thông có việc gấp, hôm nay là sinh thần của mẫu hậu mà thần lại rời đi, thật sự bất kính."
Hoàng Hậu thấy trên trán y vẫn còn ướt mồ hôi, khó được săn sóc vài phần: "Con đi vì chuyện chính sự, ta sao lại trách con.
Mau ngồi xuống hạ nhiệt đã, lau mồ hôi đi, trời nóng đừng để cảm nắng."
Hoàng Hậu trước kia không thích Thôi Tiến Chi lắm, bà ta cảm thấy Thôi Tiến Chi là người không có bản lĩnh.
Chẳng qua chỉ là một tên công tử thế gia ăn chơi, tuy rằng thông minh hơn người ta một chút, nhưng lại không biết dùng vào chính sự, cả ngày ở bên ngoài lang thang đàng điếm.
Kiểu con cháu thế gia này ở Trường An nhiều vô số, không có gia tộc chống lưng, bọn họ chẳng là ai cả.
Vì vậy khi Bình Dương thay An Lạc gả cho Thôi Tiến Chi, Hoàng Hậu còn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng Hoàng Hậu lại nhìn lầm rồi.
Năm năm trước, hai đích tử khác của Thôi gia lần lượt chết trận ở Nam Cương, lão Thôi quốc công bệnh không dậy nổi, năm xưa Thôi gia ở thành Trường An chỉ cần dậm chân một cái cả thành đều run rẩy, thế mà sau đó địa vị xuống dốc không phanh.
Thôi gia không phải thế gia đầu tiên gặp cảnh ngộ như vậy.
Từ khi Chính Nguyên Đế đăng cơ tới nay, đã có vài thế gia ở trên đỉnh cao quyền lực ngã xuống.
Bọn họ rốt cuộc không đứng dậy được.
Nhưng không ai nghĩ đến, cái người nhìn qua có vẻ không đàng hoàng như Thôi Tiến Chi lại trong một đêm đổi tính, dùng tốc độ không tưởng nhanh chóng tiếp nhận quyền lực trong gia tộc, lập tức leo lên người Thái Tử, cứng rắn dựng lại cơ nghiệp Thôi gia.
Thế gia đại tộc nào chẳng có con cháu dòng chính trong chi hệ vào triều làm quan, gọi một tiếng "Tiêu đại nhân", "Trịnh đại nhân", non nửa số người trong triều đều sẽ quay đầu đáp.
Nhưng được gọi "Thôi đại nhân", hiện giờ chỉ còn một mình Thôi Tiến Chi.
Thôi Tiến Chi hành lễ với