Khâu Thừa diễn đáng thương một lúc, chẳng những nhẫn không đưa được mà còn dọa Thi Nhiêu sợ đến mức dọn về Tạ gia, khi anh muốn đến tìm Trình Lễ kể khổ thì lại nghe một tin sét đánh giữa trời quang.
"Một giám đốc ở chi nhánh khác bị tình nghi hối lộ nhờ chức vụ, tôi bị điều qua đó phụ trách, ước tính khoảng một tháng mới trở lại."
"....."
Bà xã chạy, người anh em cũng chạy, Khâu Thừa ngẩn người suy nghĩ có lẽ phải dành thời gian đi đến chùa cúng tiền để xua đuổi tà ma.
"Muốn tôi đưa cậu đến sân bay không?"
"Không cần, chị của tôi sợ tôi nửa đường bỏ trốn nên đã phái người theo tôi rồi. Cậu không phải lúc này nên ở cùng Thi Nhiêu 'tình chàng ý thiếp' sao, đến đây tìm tôi làm gì?"
Trình Lễ đột nhiên chuyển vấn đề, nghi hoặc nhìn anh.
Khâu Thừa chột dạ xấu hổ sờ sờ đầu, đột nhiên không muốn kể chuyện mình cầu hôn bị từ chối sợ sẽ bị đem ra sỉ nhục.
"Không, cô ấy hiện tại tương đối bận rộn, không rảnh quan tâm tôi. Cậu ở bên đấy cẩn thận một chút, cần hỗ trợ gì thì gọi cho tôi."
"Không cần, tôi không muốn thiếu nợ ân tình với cậu. Được rồi, tôi phải đi đây, cậu nên lăn chỗ nào thì lăn chỗ đó đi."
Mới vừa nhà chưa được vài phút, Khâu Thừa ngay cả ly nước cũng chưa uống đã bị Trình Lễ đuổi đi, anh càng cảm thấy mình nên đi chùa cúng.
Nói một câu lương tâm, Thi Nhiêu một chút cũng không muốn về Tạ gia, nhưng so với tên Khâu Thừa dục cầu bao nhiêu cũng không đủ thì hiển nhiên ở đây an toàn hơn, cô còn trẻ, không nên vì túng dục quá độ mà chết ở trên giường.
Nhưng mà cô vừa dọn về ba ngày thì Tạ Dư náo loạn muốn dọn ra riêng.
"Chị chán ghét em đến vậy? Em mới về ba ngày mà chị đã...."
Tạ Dư đang thu dọn đồ đạc nghe lời này thì liếc mắt, xoay mặt nhìn người đang đứng ở cửa, không kiên nhẫn đánh gãy lời nói vô nghĩa của cô.
"Đừng tự mình đa tình, không có liên quan tới cô, chị chỉ là muốn dọn ra thôi."
"Vì sao?"
Thi Nhiêu đưa tay vuốt then cài cửa, mặt đầy dấu chấm hỏi.
Não Tạ Dư mệt không thôi với cô :"Lúc trước vì sao cô dọn ra thì bây giờ tôi cũng thế, được rồi chứ?"
Nghe vậy tròng mắt Thi Nhiêu khẽ xoay chuyển, nhớ đến lý do lúc trước dọn ra riêng, nghĩ đến nghĩ lui vẫn là vì hai chữ - Tự do.
Chẳng lẽ là công chúa ở Tạ gia cũng cảm thấy không tự do?
Cái ý nghĩ này vừa nhảy ra đã bị cô đánh tan, không ngờ Tạ Dư lại nói tiếp.
"Đúng như cô nghĩ đấy. Vừa lúc cô đã trở lại thì có việc gì cô lo là được, để chị đây một người yên tĩnh một thời gian."
"...."
Nhìn người chị gái đúng kiểu không khinh người liền sẽ chết, Thi Nhiêu giật giật khóe môi, nghĩ thầm : Kêu em lo cái gì chứ? Nếu có chuyện xảy ra bảo đảm em là người chạy đầu tiên.
"Chị thật sự không phải vì em?"
"Không phải, rốt cuộc cô muốn chị nói thêm bao nhiêu lần mới tin?"
Nhìn cô gái trước mặt vén tay áo muốn đánh một trận với mình, Thi Nhiêu sờ sờ mũi, nghĩ thầm : Em tin hay không cũng vô dụng, mẹ em tin mới được.
Tạ Dư như biết được cô nghĩ gì, vỗ vỗ chiếc va ly nói với cô.
"Về người lớn chị sẽ tự nói."
Nói đến đây cô khẽ chuyển mi mắt đánh giá Thi Nhiêu.
"Sao cô đột nhiên lại dọn về đây? Khâu Thừa đâu?"
"...."
Tiếp xúc với người thông minh thật vất vả, thường xuyên có cảm giác bị nghẹn chết giống như bây giờ.
"Anh, anh ấy bận công việc, chiếc thùng này muốn mang đi phải không, em giúp chị."
Thi Nhiêu chột dạ cúi người ôm thùng giấy trước mặt lên, không dám quay đầu lại mà chạy nhanh như thỏ ra ngoài.
So với con ruột của mình, Thi Lam dành tình thương của mẹ cho Tạ Dư nhiều hơn, nghe con gái lớn muốn dọn ra ngoài thì tìm mọi cách phản đối.
Nhưng ở Tạ gia, Tạ Dư trước nay ai cũng không cho mặt mũi, chuyện cô đã quyết định thì không ai khuyên được, vì thế chỉ có thể trơ mắt nhìn cô lái xe mui trần rời đi.
"Chị của con rốt cuộc vì sao lại muốn dọn ra ngoài."
"Sao con biết được, có thể là....muốn yêu đương, ở trong nhà mọi người nhìn chằm chằm chị ấy 24/24, muốn làm gì cũng không được."
Ném một cái suy đoán kinh khủng như vậy xuống xong, Thi Nhiêu bĩu môi giống như vô tội đi vào nhà, để lại mẹ cùng bà nội cằm như muốn rơi xuống đất.
*****
Khâu Thừa ở nhà đợi mấy ngày cũng không thấy cô tìm mình, thậm chí mặt cô cũng chưa thấy qua liền đem theo quà đi đến Tạ gia.
"Tiểu Thừa đến làm gì đấy?"
"Dì Thi, Nhiêu Nhiêu có ở nhà không? Con có chút việc muốn nói với cô ấy, về công việc."
Mặt Thi Lam ngẩn ra, trong lòng gõ hồi chuông, cứng đờ nhận lấy quà sau đó chỉ lên lầu.
"Con bé ở trên phòng xem kịch bản, muốn dì dẫn con đi không?"
Vừa nghe lời này Khâu Thừa vội vàng lắc đầu : "Không cần đâu, con tự mình đi được, dì bận tiếp đi ạ."
Thi Lam còn đang cầm quà tặng ngơ ngác chưa hoàn hồn gật đầu, mãi đến khi nhìn anh chạy đến cầu thang bà mới giật mình, đem quà giao cho người giúp việc, gọi thân ảnh đang gấp gáp kia lại.
"Con tìm Nhiêu Nhiêu cụ thể là việc gì?"
Người đứng trên cầu thang ở nơi bà không nhìn thấy khẽ hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh cười nói.
"Qua một thời gian nữa công ty có buổi tiệc chúc mừng, muốn hỏi cô ấy có thể nể mặt con mà tham gia một chút không."
Nghe anh nói như vậy Thi Lam liền yên tâm : "Vậy con đi đi, dì cảm thấy dạo này nó cũng không bận lắm."
"Được, dì bận tiếp đi."
Lúc này, Thi Nhiêu khép hai chân trắng nõn lại dựa vào tường lật xem kịch bản, qua mấy ngày show 'Giấc Mơ Thiếu Nữ' đã bắt đầu quay, lần đầu tiên làm cố vấn cô phải học tập một chút.
Cô xem quá mức nhập tâm nên khi có người vào phòng cũng không biết, sau khi vào Khâu Thừa