Ba người ngồi bên cạnh hồ cá trò chuyện hơn nửa giờ, một con cá cũng không thấy, ngược lại làm cho bà nội mệt đến ngáp mấy cái.
"Thôi, xem ra hôm nay không có vận khí câu được cá rồi. Cái thân già này cũng không chịu được nữa."
Thấy bà nội đứng lên, Khâu Thừa vội vàng nhét cần câu cho Thi Nhiêu cũng đang ngáp bên cạnh, bước nhanh đến đỡ bà.
"Sao bà lại nói thế, bà một chút cũng không già, chậm một chút nào...."
Anh đỡ bà nội vào nhà, Thi Nhiêu cũng buông cần câu rồi bế Hổ Béo lên, trợn mắt nghe anh nịnh nọt.
Lúc đến cửa Khâu Thừa còn muốn đỡ tiếp tục vào nhà, nhưng bà nội lại dừng lại thở hổn hển nói.
"Các con trẻ tuổi lại rong chơi đi, bà tự đi vào được."
"Thật không cần con đỡ bà nữa sao?"
Bà nội cười không nói gì, cô giúp việc thấy được ám chỉ vội chạy đến đỡ tay bà, anh đành buông tay ra đứng sang một bên
Chờ sau khi bà đã hoàn toàn lên lầu thì anh nhìn đến cô gái ngồi dưới đất chọc cún, nghĩ thầm : Sao em một chút cũng không khôn ra thế?
"Muốn anh tìm dì xin nghỉ một ngày không?"
"Mẹ em hôm nay ra ngoài...A..."
Lời còn chưa dứt thì cô cùng Hổ Béo đã bị Khâu Thừa túm lên.
"Anh làm gì thế?"
"Sẵn tiện ba mẹ em không có ở nhà trộm em đi."
Anh nói rất nghiêm túc, cũng chẳng cho cô thời gian suy nghĩ đã kéo cô ra ngoài, thẳng đến sân Khâu gia, Thi Nhiêu vốn không muốn chạm mặt với mẹ Khâu, nhưng anh làm gì cho cô cơ hội đó.
"Mẹ, con trở về bên kia. Mẹ ở nhà bảo trọng, có việc gì thì gọi con."
"Phải đi rồi sao?"
Mỗi sự việc luôn có cái nặng cái nhẹ, so với việc bà và con trai có thể bị đuổi khỏi Khâu gia thì tạm thời không rảnh mà lo đến Thi Nhiêu.
"Ở lâu quá thì người giúp việc có thể sẽ mách lẻo, cứ để ông ta cho rằng con chẳng có bản lĩnh gì, chỉ biết ăn chơi trác táng đi."
Nghe con trai nói vậy thì Nhạc Vi Vi hiểu ra khẽ gật đầu, lúc này mới đem ánh mắt đặt lên Thi Nhiêu đứng bên cạnh vẫn không nói gì.
Thi Nhiêu liếc nhìn qua bà một cái, sau đó vội cúi đầu, Khâu Thừa thấy thế bỗng cảm thấy đau đầu, tương lai mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu này sẽ bức điên anh mất.
"Con mang Nhiêu Nhiêu đi trước, nếu buổi tối ông ta trở về hỏi thì mẹ cứ chọn lời khó nghe vào, cho ông ta thấy gần đây con ngoại trừ yêu đương thì chẳng để tâm cái gì là được."
Nghe vậy thì khóe môi Nhạc Vi Vi khẽ nhếch lên, một nụ cười vừa chua chát vừa bất đắc dĩ.
"Mẹ hiểu rồi, trên đường cẩn thận một chút."
Bà ở Khâu gia ngần ấy năm cũng không để cho tiểu tam cùng con trai bà ta bước vào ở được, chứng minh bà cũng không phải ngốc nghếch gì, con trai vừa nói một chút bà đã tự hiểu rõ ràng.
Từ Khâu gia đi ra, trên xe Thi Nhiêu cứ ôm chặt Hổ Béo mà nhìn ra cửa sổ, không thèm để ý đến anh.
"Đi đâu?"
"Chung cư của anh, hình như còn chưa mang em qua, trong thời gian này anh sẽ không về Khâu gia, có việc gì em cứ trực tiếp đến đó tìm anh."
Vừa dứt lời thì Thi Nhiêu khẽ cười nhạo một tiếng : "Em có thể có chuyện gì tìm anh, chẳng bằng nói anh đến tìm em thì được."
"Hơn nữa hôm sau đã bắt đầu quay chương trình rồi, làm gì có thời gian rảnh đến tìm anh."
Khâu Thừa chuyên tâm lái xe, không nói tiếp nữa, hiện tại lòng anh tâm sự rất nhiều, tạm thời không rảnh để quậy với cô.
Tới chung cư, Thi Nhiêu vừa bước vào đã cảm thấy nơi đây vô cùng quen thuộc, đi thêm vài bước thì chợt bừng tỉnh.
"Phong cách trang hoàng này y đúc với biệt thự của em ha."
"Em đi lên xem thử đi."
Nghe anh nói thế thì cô không thể không lên xem, "Hổ Béo, chúng ta cùng lên xem nào."
Bước lên bậc thang thứ nhất cô liền ngây người, ngốc nghếch nhìn chăm chăm vào tấm ảnh cô chụp cùng Khâu Thừa trên tường.
"Đây....ảnh này là khi nào?"
Hai người trên ảnh nhìn qua còn rất non nớt, đặc biệt là cô, ngũ quan cũng chưa quá phát triển, còn anh cũng chưa có khí chất trầm ổn như hiện tại.
"Không biết nữa, có lẽ là lúc em học cấp ba."
Thi Nhiêu gật đầu tiếp tục đi lên trên, ánh mắt lưu luyến qua từng bức ảnh, người trên ảnh cũng dần dần trưởng thành hơn.
Ảnh được bố trí theo thứ tự từ còn nhỏ đến lớn, sau khi đến lầu hai thì hoàn toàn là ảnh của một mình cô, bởi vì những năm kia bọn họ không còn cơ hội chụp chung nữa.
"Ai thiết kế căn nhà này thế?"
"Còn có thể là ai? Anh tự lên ý tưởng, tự chuẩn bị, tự mình sắp xếp tất cả."
Anh không muốn bị nhiều ánh mắt xăm xoi, dù sao cô cũng là nhân vật công chúng, những gì liên quan đến cô anh đều tự tay làm.
"Cái này quan trọng tới vậy sao, anh rất bận rộn mà."
"Có bận cũng phải nhìn em mới ngủ có thể ngủ được."
Nghe đến đây cô cảm thấy mũi mình cay cay, quay đầu nhìn người đàn ông đang nhìn chăm chú ảnh của mình, cô ôm cún đến, bất ngờ hôn lên môi anh.
Khâu Thừa sửng sốt một chút rồi nhanh chóng nâng mặt cô lên gia tăng thêm nụ hôn này.
Hổ Béo bị kẹp giữa hai người đến mức muốn khó thở, trước khi bị ép thành bánh bao nhân thịt thì đã sủa lên một tiếng rồi nhảy từ trong ngực của Thi Nhiêu xuống đất.
Bóng đèn đã biến mất, Khâu Thừa dứt khoát ôm cô gái lên, bước chân nhanh chóng đi về phía giường vẫn luôn đợi nữ chủ nhân đến thăm, hai người cùng nhau ngã lên giường.
Bầu không khí ái muội lúc này chỉ chạm là nổ ngay, ngay lúc này chuông điện thoại anh vang lên phá tan tất cả, anh tức giận đến mức đấm lên giường, bò từ trên người cô xuống nhận điện thoại.
"Cái gì!"
Trình Lễ bên đầu kia điện thoại nghe thanh âm tức giận như muốn gϊếŧ người thì ngẩn người, hỏi ngược lại.
"Tôi phá hỏng 'chuyện tốt' của cậu?"
"Có chuyện thì nói, có rắm thì thả, đừng nói lời vô nghĩa."
Anh ngay cả bao cũng lấy ra để chuẩn bị chiến đấu, chỉ vì cuộc điện thoại này mà phá hỏng tất cả.
"Tôi nghe nói cậu hai bàn tay trắng rồi, muốn tôi tiếp tế cho cậu không?"
"Cút! Ai cần cậu tiếp tế."
"Đấy, xem ra là tôi phá hỏng chuyện của cậu rồi, không làm chậm trễ nữa, tạm biệt."
Nói xong Trình Lễ hậm hực tắt điện thoại, vẻ mặt Khâu Thừa ghét bỏ ném điện thoại qua một bên.
Có một số việc phải nhờ vào