'Vọng Hoa' là nơi thường xuyên tiếp khách quý, Thi Nhiêu đi vào người phục vụ nhìn mặt liền hiểu ý tiến lên dẫn đường.
Bên trong ngói đen tường hồng, những ngọn núi giả bằng thạch nhìn mãi cũng quen, nghe nói chủ ban đầu của nơi này vốn là quý tộc thời xưa, sau đó được doanh nghiệp nào đó cải tạo lại, đầu bếp cũng là người xuất sắc hàng đầu trong nước.
Trước kia Khâu Thừa thường xuyên muốn mang cô đến đây, lúc ấy cô luôn bận rộn thi cử liên hồi không thể dành thời gian ra, không ngờ lần đầu tiên đến đây lại liên quan đến Đường Tỉ.
"Mời!"
Người phục vụ mở cửa ra, Thi Nhiêu gật đầu bước vào, cùm cụp một tiếng, cửa ở phía sau đóng lại.
"Uy, Đường tổng, hôm nay đến rất sớm ha?"
Thấy trong phòng tạm thời không có người khác cô liền tìm đại một vị trí ngồi xuống, hứng thú mà nhìn người đàn ông ở đối diện..
Cằm góc cạnh rõ ràng, đôi mắt phượng giấu sau cặp mắt kính, người đàn ông lưng tựa vào ghế, chân bắt chéo cười như không cười nhìn cô.
"Không nghĩ đến cô thật dám đến một mình, xem ra là tôi xem thường cô rồi."
"Có cái gì không dám? Thi Nhiêu tôi mấy năm nay chưa sợ ai. Đúng rồi, mấy hôm trước sinh nhật chị tôi, thân là anh họ tại sao không đến chúc mừng?"
Người ngoài có khả năng không biết, cô cùng Đường Tỉ còn có mối liên quan đặc biệt, nói gần không gần, nói xa không xa, nếu không hôm nay cô đã kéo theo Khâu Thừa rồi.
Tạ Dư đối với Đường gia là viên kẹo ngậm trong miệng sợ tan, đỡ trong tay sợ ngã, vậy mà hôm sinh nhật một người cũng không đến.
"Hiện tại là thời gian làm việc, không nói việc riêng."
"Được, không nói liền không nói."
Cô cúi đầu nghịch nghịch tà váy sườn xám, nhàn nhã ngồi trên ghế chờ đợi vị khách lớn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ước chừng khoảng 15 phút sau, ngoài cửa truyền đến tiếng nói và tiếng bước chân.
Cửa mở ra, Thi Nhiêu thấy ba người, là người phục vụ nữ vừa rồi dẫn cô vào phòng, một người đàn ông trung niên béo bụng tay chắp sau lưng, phía sau là một chàng trai cao gầy khoảng 25 tuổi.
"Vương tổng, ngài đến rồi."
Trong mắt Đường Tỉ khẽ chuyển động, vội vàng đứng lên chào đón, cô cũng thuận thế không chút hoang mang mà đứng lên hướng về phía cửa.
"Đường tổng, đã lâu không gặp a."
Khi hai người đàn ông bắt tay, ánh mắt của Vương tổng vẫn luôn đặt trên người cô, nhìn từ trên xuống dưới, thậm chí còn muốn từ trong ra ngoài, ghê tởm đến cực điểm!
"Vị này là Thi tiểu thư đi, hôm qua tôi còn thấy em trên TV đấy."
"Thật sao, vậy thì đúng là vinh hạnh của tôi rồi."
Cô khom lưng vươn tay ra, ai ngờ tên kia lại nắm chặt không buông, cô cô rút vài lần nhưng không được, ánh mắt xoay chuyển một cái liền suy nghĩ ra kế sách, giả vờ hô lên.
"Ai nha Vương tổng, cà vạt của ngài sao lại bị lệch thế này, để tôi chỉnh giúp."
Vừa dứt lời 'cái móng heo' kia liền buông ra, cô liếc mắt nhìn tên háo sắc này một cái, tay nắm cà vạt khẽ dùng sức, thiếu chút nữa là thắt đứt cổ ông ta.
"Khụ, khụ khụ khụ, khụ khụ...."
Vương tổng khẽ hít một hơi, vội vàng lấy tay che ngực ho khan, Đường Tỉ trừng mắt liếc cô một cái, nôn nóng tiến lên hỏi han.
"Vương tổng, ngài có sao không, tay chân Thi Nhiêu vụng về, không làm ngài bị thương chứ?"
Thi Nhiêu nhướng mày, cũng giả vờ đi qua ân cần chăm sóc, từng chưởng từng chưởng vỗ lên lưng Vương tổng, ngoài mặt thì như giúp ông ta lưu khí, kỳ thật là đang trả đũa.
Với âm thanh nặng nề kia, giống như muốn vỗ vô tới lục phủ ngũ tạng, Đường Tỉ đứng một bên mà còn cảm thấy đau ngực.
"Vương tổng, thật ngại quá, tôi là lần đầu tiên chỉnh cà vạt cho người khác, ngài không sao chứ?"
Tên đàn ông thiếu chút nữa bị cô dùng Hàng Long Thập Bát Chưởng vỗ đến phun máu, ráng nặn ra một nụ cười tái nhợt, yên lặng mà đẩy cô ra.
"Không sao, không sao, không trách em được, việc gì cũng phải có lần đầu."
Người phụ nữ này sức lực không tồi! Ở trên giường chắc đủ làm người ta mất hồn.
Vừa thấy biểu tình đáng khinh kia, Thi Nhiêu liền biết ông ta không suy nghĩ chuyện gì tốt, cong môi tiếp tục diễn kịch.
"Ngài không có việc gì thì tốt, tôi đây an tâm rồi."
Đường Tỉ sợ cô lại làm gì đó, vội vàng mời hai vị khách ngồi xuống, cho dù mới ăn đau nhưng Vương tổng làm sao có thể bỏ mỹ nhân, kéo cô ngồi xuống cùng mình.
Đồ ăn đã đặt trước, đúng thời gian người phục vụ liền từ từ đem món ăn vào, tay phải của Thi Nhiêu bị người kia vuốt ve qua lại nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười dịu dàng, cười đến người đàn ông kia thần hồn điên đảo.
"Vương Thế An tôi sống nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như Nhiêu Nhiêu, khó trách Đường tổng vẫn luôn giấu kỹ, tôi hẹn nhiều lần mới đồng ý gặp mặt ăn bữa cơm."
Thì ra tên khốn này đã sớm theo dõi bà đây, ha ha.
"Cái này không thể trách Đường tổng, là tôi phía trước vẫn luôn ở đoàn phim, quay phim ở nhiều nơi nên không thể gặp được."
Đàn ông không phải thích phụ nữ bộ dáng yểu điệu sao, diễn kịch chính là nghề của cô đấy.
"Thì ra là như thế, xem ra tôi trách oan Đường tổng rồi."
Nhìn người kia cố làm Thi Nhiêu nép vào người mình, mí mắt Đường Tỉ nhảy không ngừng, trên đầu dường như có một đám mây đen không vứt đi được.
"Nào có nào có, Vương tổng không thấy chúng tôi thất lễ thì tốt rồi."
Thi Nhiêu nghe hai người nói lời khách sao, xem chừng đồ ăn dọn đã xong liền nhỏ giọng gọi người phục vụ sắp rời đi lại.
"Mỹ nữ, lấy giúp tôi một chiếc ly cùng một ấm nước sôi, nhớ là nước sôi nhé."
"Dạ được!"
"Tiểu tâm can à, em muốn nước sôi làm gì? Chúng ta ở đây có rượu, có canh, em còn muốn uống nước sao?"
Sau khi người phục vụ rời đi, Thi Nhiêu mỉm cười nhìn Vương tổng, mê người đến mức làm người ta không phân biệt Đông Tây Nam Bắc.
"Không có gì, tôi có một thói quen xấu. Trước khi ăn cái gì cũng phải dùng nước sôi khử trùng, ở đâu cũng giống ở đâu, hy vọng ngài đừng trách."
"Sẽ không, sẽ không! Ra bên ngoài biết cẩn thận là tốt, nếu ăn hỏng bụng anh đây sẽ đau lòng."
"Vương tổng, ngài làm việc cả ngày rất vất vả phải không? Đây, gắp đồ ăn, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện."
"Được, em nói cái gì chính là cái đó."
Ánh mắt Vương tổng lại lần nữa lướt trên người cô, khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Dáng người quá mức hoàn hảo, nghe nói người này còn học vũ đạo, như vậy chẳng phải trên giường sẽ sướng điên sao.
Cho dù không quay đầu nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt đáng khinh kia, hận không thể dùng đũa chọc vô đôi mắt chó của ông ta.
"Vương tổng nếm cái này đi, tôi cũng là lần đầu tiên đến đây, không biết có ngon không, ngài nếm thử đi."
Nhìn thịt cá đưa đến bên miệng, tên đàn ông mở miệng ra ngậm lấy đôi đũa, cuối cùng còn không quên dùng đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, làm Thi Nhiêu nhìn đến buồn nôn.
Cũng may người phục vụ rất nhanh đã mang nước và ly vào.
Thi Nhiêu xách theo ấm nước đứng lên, phô diễn đường cong trước mắt Vương tổng, nếu không phải do địa phương này cấm kỵ , ông ta sẽ trực tiếp nhào lên xé hết trên người cô, để cô phải khóc lóc xin tha.
Cô đem dụng cụ ăn rửa qua nước sôi xong, đem cái ly đặt bên phải, mới cầm lấy đũa lên chuẩn bị thưởng thức món ăn, tên đàn ông háo sắc liền rót cho cô một ly rượu.
"Nào nào nào, chúng ta uống một ly."
"Vương tổng, tôi còn chưa kịp ăn cái gì, chuyện uống rượu này không cần vội, hơn nửa tửu lượng tôi không tốt, vẫn nên không uống đi."
Không uống? Không uống rượu thì ông đây sao thuận lợi 'làm việc' chứ?
Mắt thấy cô gái