Editor: Lê Thị Ngọc Huyền
Chu Nghi Ninh tổng kết một câu ngắn gọn: “Chính là phải thật sự nhập vai đúng không ạ.”
Chu Duy gật đầu cười: “Đúng, nói đến nhập vai sâu em có thể đi tìm Quý Đông Dương xin chỉ bảo, anhấy đã lấy giải diễn viên nhập vai nhanh nhất đấy, hơn nữa vì có thể hoàn thành vai diễn một cách hoàn hảo nhất anh ấy còn tự đi trải nghiệm hoàn cảnh sống và làm việc của vai diễn ấy.”
Cảnh Tâm nhìn Chu Nghi Ninh, Chu Nghi Ninh cười cười: “Vâng ạ, một lát nữa em sẽ phải đi hỏi xem sao.”
Chu Duy cười: “Tuy nhiên chưa chắc anh ấy đã nói với em.”
Chu Nghi Ninh nói: “Em biết.”
Cảnh Tâm nghĩ một chút: “Chưa chắc, anh Đông toàn giúp cô ấy khớp kịch bản.”
cô nhìn Chu Nghi Ninh: “Cậu cười ngọt ngào một chút, nói không chừng anh ấy sẽ nói cho cậu biết.”
Chu Nghi Ninh nở một nụ cười ngọt ngào với cô.
Cảnh Tâm liếc cô ấy một cái: “Có thể chân thành một chút hay không?”
Đạo diễn ở bên ngoài hô một tiếng, Chu Nghi Ninh kéo Cảnh Tâm ra ngoài, Cảnh Tâm hôm nay vẫn mặc một cái áo phông cố mũ cùng một chiếc áo khoác nhẹ ở ngoài, Chu Nghi Ninh thò tay vào mũ cô móc móc.
Cảnh Tâm nhớ ra tối hôm qua cô ấy cũng móc móc cái mũ của mình như vậy, nhịn không được hỏi: “Tối qua cậu thấy chưa?”
Chu Nghi Ninh quay đầu nhìn cô, cố ý hỏi: “Thấy cái gì?”
Cảnh Tâm trừng cô ấy: “Cậu trang điểm đi.”
Chu Nghi Ninh ra vẻ thâm trầm nói: “Chuyện anh họ giúp cậu ăn gian chứ gì, lúc sau mình mới phát hiện.”
Cảnh Tâm vội vàng hỏi: “Vậy còn bác? Bác ấy không phải cũng phát hiện chứ?”
Nhìn công lực của dì chắc chắn đã phát hiện rồi, Chu Nghi Ninh nhìn bộ dáng khẩn trương của cô, nở nụ cười: “Chắc là không có đi, cho dù có dì ấy cũng không nói toạc ra đâu, nói chung là không để ý đâu, cậu đừng lo lắng.”
Cảnh Tâm cắn môi, cảm thấy không tốt chút nào, ngay cả Chu Nghi Ninh cũng đã phát hiện, mẹ Tần đánh mạt chược nhiều năm như vậy, chắc chắn đã phát hiện…
Đều do cái đồ trứng thối Tần Sâm kia.
Chu Nghi Ninh vỗ vỗ bả vai cô: “Đây vẫn là lần đầu tiên mình nhìn thấy anh họ ăn gian đấy.”
nói hết câu, cô ấy liền đi về phía sau máy giám sát.
Cảnh Tâm nhìn bóng lưng của cô ấy, nhếch môi cười cười.
cô biết đây là lần đầu tiên anh ăn gian.
Vì để cho cô vui.
Cảnh Tâm thay xong trang phục diễn đang ngồi trong phòng hoá trang, phó đạo diễn vội vàng đi tới chỗ cô: “Cảnh Tâm, cô trước đừng trang điểm nữa, Chu Nghi Ninh không biết bị làm sao, khóc không dừng được, cô cùng cô ấy có quan hệ tốt, cô đi xem cô ấy một chút đi.”
Cảnh Tâm sửng sốt, vội vàng vén váy chạy tới: “Sao lại như vậy?”
Phó đạo diễn nói: “không biết, tự nhiên khóc tê tâm liệt phế.”
Cảnh Tâm không kịp nghĩ nhiều, vội đi tới.
Chu Nghi Ninh đang ôm Quý Đông Dương khóc lớn, Quý Đông Dương cau mày, tay giơ giữa khôngtrung, cúi đầu nhìn cô gái trong ngực, không biết làm gì cho phải, nhỏ giọng: “Này?”
Cảnh Tâm lặng đi một chút, Quý Đông Dương nhìn cô, cô vội vã chạy lên trước, lôi kéo Chu Nghi Ninh, Chu Nghi Ninh không chút sứt mẻ, cô chỉ có thể gọi một tiếng: “Nghi Ninh.”
Chu Nghi Ninh quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt trong suốt ngập nước, trong nháy mắt liền mê mang.
Cảnh Tâm kéo cô ấy một cái, đem Quý Đông Dương trên người cô ấy đẩy ra.
Chu Nghi Ninh cắn môi một cái, nhìn vê phía đạo diễn, mang theo giọng mũi: “Từ đạo diễn còn chưa hô qua.”
Từ đạo diễn: “…”
Mọi người ngã ngửa.
Cho nên cô ấy khóc không ngừng là do Từ đạo diễn không hô qua sao?
Cảnh Tâm nhìn cô ấy, đạo diễn Từ che ngực khoát tay: “Nghỉ ngơi nửa tiếng, Chu Nghi Ninh đi trang điểm lại.”
Chu Nghi Ninh lau nước mắt, “Vâng.”
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn cô ấy, Cảnh Tâm nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Chu Nghi Ninh mắt vẫn nhoè lệ cười: “không sao, đây không phải là diễn khóc sao? Mình liền khóc, không ngừng.”
Cảnh Tâm nhìn cô ấy: “thật sự không có chuyện gì sao?”
Chu Nghi Ninh hơi cúi đầu: “Chỉ là nhớ đến thời gian học ở nước ngoài, trên người không có một đồng, rất thảm.”
Cảnh Tâm: “…”
Cảnh Tâm kéo cô ấy đến phòng nghỉ, ngồi đối diện cô ấy, “nói một chút đi.”
Chu Nghi Ninh đang muốn mở miệng, thợ trang điểm liền đi vào, “Cảnh tiểu thư chị còn chưa trang điểm, đạo diễn nói lát nữa sẽ quay cảnh của chị trước.”
Cảnh Tâm nhìn Chu Nghi Ninh, cô ấy ở phía sau cười với cô: “Mau đi đi, bao giờ rảnh mình sẽ kể lịch sử bi thảm của mình cho cậu nghe.”
Cảnh Tâm không có cách nào khác, chỉ có thể đi theo thợ trang điểm.
Buổi tối Tần Sâm đến đón cô, Cảnh Tâm sau khi lên xe liền hỏi anh: “Trước kia không phải Chu Nghi Ninh đã xảy ra chuyện gì chứ?”
Tần Sâm quay đầu nhìn cô, “Em đang hỏi là lúc nào?”
Cảnh Tâm lắc đầu: “Cụ thể thế nào thì em không biết, hôm nay ở phim trường cô ấy không khống chế được, diễn khóc mà khóc rất lâu, em hỏi nhưng cô ấy không nói, chỉ nói là nhớ đến những ngày tháng ở nước ngoài trên người không có một đồng, rất thảm. Trước kia sao cô ấy có thể là người không có đồng nào?”
Tần Sâm thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, sau vài giây quay đầu nhìn cô, xoa nhẹ tóc cô, “Bốn năm trước, bị cướp.”
Cảnh Tâm: “Bị cướp?”
Tần Sâm thấp giọng nói: “Ừ.”
Sắc mặt Cảnh Tâm đột nhiên thay đổi: “không phải là… Cướp sắc chứ?”
Tần Sâm cười, “Nghĩ gì vậy, không phải.”
Cảnh Tâm nhẹ nhàng thở ra, “Vậy là tốt rồi.”
Tần Sâm lái xe ra ngoài, nói sang chuyện khác: “Tối nay mang em đi ăn một bữa, có đạo diễn cùng hai biên kịch ở đó.”
Hai mắt Cảnh Tâm sáng lên: “Đạo diễn cùng biên kịch? Ai vậy?”
Có phải chuẩn bị cho cô một vai nữ chính đúng không?
Khoé miệng Tần Sâm cong lên: “Em đi rồi sẽ biết.”
Đậu xe phía trước Hoa viên Nam Thành, lúc anh chuẩn bị tắt máy, nhịn không được ngẩng đầu nhìn anhhỏi: “Có phải anh chuẩn bị cho em một vai nữ chính hay không?”
Tần Sâm rũ mắt nhìn cô, cười một cái: “Kịch bản còn chưa viết xong, hơn nữa chuyện tuyển chọn diễn viên là chuyện của đoàn làm phim, còn chưa biết.”
Cảnh Tâm: “…”
Hại cô cao hứng hụt.
Đây là lần đầu tiên Tần Sâm đưa cô đi tham gia bữa cơm kiểu này, Cảnh Tâm nhìn quần áo bình thường trên người mình, người đàn ông này luôn… Có chuyện gì cũng không nói trước một tiếng, nói đi là đi.
Tần Sâm biết cô đang oán giận, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười: “Bữa cơm này không được dự tính trước, do anh trai em tổ chức.”
Cảnh Tâm có chút nghi hoặc: “anh trai em?”
cô cùng Lục Tinh và Phó Cảnh Sâm chính là cùng nhau lớn lên, từ sau khi Lục Tinh ra nước ngoài, trong nhà đột nhiên như thiếu mất cái gì, cô cùng anh trai lúc đó cũng cảm thấy thiếu đi một chút gì đó, cái tên Lục Tinh này trở thành cấm kỵ.
Năm ấy Phó Cảnh Sâm liền dọn ra khỏi Phó gia, ba năm trước cô cũng dọn ra ở một mình, thỉnh thoảng cô cũng đến chỗ Phó Cảnh Sâm ăn chùa, anh ấy luôn làm mì thịt bò cho cô ăn, hoặc là hai người hẹn nhau đi ăn. cô không hiểu chuyện buôn bán, Phó Cảnh Sâm cũng không bao giờ bắt cô phải hỗ trợ, ba mẹ muốn cô về công ty làm, đều do Phó Cảnh Sâm ngăn cản, hàng năm công ty chia hoa hồng đều giữ lại cho cô, cửa hàng cùng nhà ở của cô cũng đều là anh xử lý giúp cô, cô cái gì cũng không cần quan tâm, an tâm làm diễn viên nhỏ của mình.
Đối tác làm ăn của Phó Cảnh Sâm cô cũng rất ít khi gặp, tỷ như anh cùng Tần Sâm đã hợp tác vài năm, cô cũng vì bộ phim <Giải thoát> nên mới chính thức tiếp xúc với anh, cho nên bữa cơm hôm nay có chút bất ngờ.
Tần Sâm gật đầu: “Ừ, biên kịch là do Lục Tinh giới thiệu.”
Cảnh Tâm vui vẻ nói: “nói như vậy là Tinh Tinh cũng tới?”
Sau lần gặp mặt trước hai người cũng chưa gặp lại, không nghĩ lần hội ngộ tiếp theo sẽ là ở đây.
Hai người đi vào phòng bao, người cũng đến gần đủ, còn thiếu mỗi Phó Cảnh Sâm và Lục Tinh, Cảnh Tâm nhìn người trong phòng, trên cơ bản đều biết, có thể gọi tên, chỉ là không quen, có một cô gái trẻ tuổi, khí chất của cô ấy có chút đặc biệt, ánh mắt vô cùng sạch sẽ, dưới mắt phải có một nốt ruồi lệ nhàn nhạt, rất được.
Cảnh Tâm chưa từng thấy cô ấy, nghĩ chắc là nữ minh tinh nào đấy.
Tần Sâm giới thiệu cho cô: “Minh Chúc, là biên kịch mới ký hợp đồng với Hoa Thần.”
Cảnh Tâm có chút kinh ngạc nhìn Minh Chúc, lập tức cười nói: “Xin chào, tôi còn tưởng cô là nghệ sĩ vừa mới ký hợp đồng đấy.”
Cố Hề là bạn gái Khi Vực, cũng là bạn tốt của Thẩm Gia, đều là người đại diện, cho nên Cảnh Tâm biết.
Minh Chúc cười cười: “Tôi không biết đóng phim, chỉ biết biên tập cốt truyện.”
Cảnh Tâm nghiêm túc nói: “Biên tập cốt truyện mới là lợi hại đấy, không có một kịch bản tốt thì sao có diễn viên giỏi được.”
Minh Chúc nhìn cô cười: “cô nói rất có đạo lý, tôi đã xem phim truyền hình cùng điện ảnh mà cô đóng, “<Giải thoát> cô đóng rất khá, có cơ hội sẽ hợp tác.”
Cảnh Tâm vội vàng nói: “Được.”
Cảnh Tâm ngồi bên cạnh Minh Chúc, cùng cô ấy nói chuyện, cô nói: “Tên của cô rất êm tai, rất đặc biệt.”
Minh Chúc mỉm cười: “Cảm ơn.”
Tần Sâm cúi đầu nhìn Cảnh Tâm một cái, ngồi xuống bên cạnh Cảnh Tâm.
Khi Vực nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ, bảo nhân viên phục vụ mang thực đơn đến, “Mọi người gọi thức ăn trước đi, chờ bọn họ đến đây là vừa.”
Mọi người vừa gọi đồ ăn xong, cửa phòng bao mở ra, Phó Cảnh Sâm cùng Lục Tinh đi tới.
“Hai người cũng lâu quá đấy?” Khi Vực nói, còn đổi tư thế ngồi, làm như đã ngồi chờ rất lâu, anh ta nhìn Phó Cảnh Sâm, “Đón mỗi người mà cũng lâu vậy.”
Phó Cảnh Sâm thản nhiên phun ra hai chữ: “Kẹt xe.”
Lục Tinh thấy mọi người chờ lâu, có chút ngượng ngùng: “thật có lỗi, để mọi người chờ lâu.”
Cảnh Tâm vỗ vỗ ghế trống bên cạnh, vui vẻ gọi cô ấy: “Tinh Tinh đến đây đến đây ngồi!” Lại nhìn Phó Cảnh Sâm, “anh, anh không phải đi công tác hay sao?”
Phó Cảnh Sâm nói: “Lúc chiều đã về.”
Minh Chúc nhìn một cái, ngồi sang ghế bên cạnh, để lại hai cái ghế trống.
Lục Tinh cùng Phó Cảnh Sâm đi tới ngồi xuống, Phó Cảnh Sâm gọi thêm mấy đồ mà Lục Tinh thích ăn, Cảnh Tâm nhìn anh nhiều hơn một cái, cố ý hỏi: “anh, anh còn nhớ rõ Tinh Tinh thích ăn cái gì sao?”
Phó Cảnh Sâm liếc mắt cảnh cáo cô, Cảnh Tâm bĩu môi, còn không cho nói, sợ Lục Tinh biết?
Nhân viên phục vụ mang thực đơn ra ngoài, Khi Vực giới thiệu Lục Tinh cho đạo diễn cùng biên kịch có mặt ở đây.
một lúc sau, tất cả mọi người đều đã ngồi xuống, Cảnh Tâm nhìn Lục Tinh cười cười, chỉ vào Tần Sâm bên cạnh, nhỏ giọng nói: “anh ấy…Tần Sâm.”
Tần Sâm gật đầu với Lục Tinh: “Xin chào, tôi đã nghe Cảnh Tâm nói về cô.”
Lục Tinh hé miệng cười, nháy mắt mấy cái với Cảnh Tâm, sau đó mới nhìn đối phương: “Tôi cũng đãnghe Cảnh Tâm nói về anh, cũng đã thấy rong video.”
Chị ấy không phải đang nói cái video đánh Kha Đằng kia chứ?
Cảnh Tâm mím môi cười, chuyện tình cảm này có chút hơi khoa trương, cô có chút ngượng ngùng, vừa vặn món ăn đã được đưa lên, cô vội vã nói: “Mọi người ăn cơm trước đi, chắc đều đói rồi.”
Bữa ăn sắp kết thúc, Cảnh Tâm nói với Lục Tinh bên cạnh: “Tinh Tinh, một lúc nữa chúng ta đi dạo phố đi.”
Chuyện sau đó đi dạo phố, chủ yếu là muốn nán lại một lát, nói chuyện phiếm, lần gặp trước có chút vội vàng, không có chút cơ hội nào để tán gẫu những chuyện trên trời biển cả.
Lục Tinh nhìn gương mặt trứng ngỗng xinh đẹp của cô: “Em không sợ bị nhận ra sao?”
Cảnh Tâm không quan tâm nói: “không sao đâu, em vẫn liên tục đóng vai bình hoa, nhận ra cũng chẳng sao cả.”
cô nhìn qua Tần Sâm bên cạnh một cái, chỉ cần không bị chụp cùng anh, dù thế nào cũng không trở thành tiêu đề bàn tán được.
Tần Sâm ở bên tai cô thấp giọng nhắc nhở: “anh nhớ mai em còn phải đi làm việc, 6 giờ sáng phải dậy rồi.”
Cảnh Tâm không thèm để ý: “Bây giờ còn chưa đến 9 giờ, không sao cả, em đi đây.”
Lục Tinh nghe thấy, cô ấy nhìn Cảnh Tâm: “Nếu không chúng ta hẹn ngày khác đi, chờ lúc nào em không có công việc rồi đi.”
Phó Cảnh Sâm nhìn Cảnh Tâm một cái, biết cô chưa từ bỏ ý định, nói một câu làm cho người ta khôngtừ chối nổi: “Buổi tối anh và Lục Tinh còn có việc, hai người hẹn nhau lần khác đi.”
Lục Tinh quay đầu nhìn anh một cái.
Cảnh Tâm nhìn bọn họ một lúc, tiếc hận nói: “Được rồi, vậy chúng ta hẹn lần sau vậy.”
Sau khi bữa cơm kết thúc, mọi người đều rời đi.
Tần Sâm lái xe ra ngoài, Cảnh Tâm thấy Minh Chúc còn đang đứng ở giao lộ chờ xe, vội vàng nhìn anh: “Chờ một chút, chỗ này không dễ đón xe, chúng ta cho Minh Chúc đi nhờ đi.”
Tần Sâm nhìn cô một cái, dừng xe trước mặt Minh Chúc.
Cảnh Tâm hạ cửa kính xe xuống, vẫy tay với Minh Chúc: “Minh Chúc, chúng tôi đưa cô về.”
Minh Chúc
có chút bất ngờ, vội vàng nói: “không cần đâu, chúng ta không cùng đường.”
Cảnh Tâm mở cửa xe xuống xe, kéo cửa sau xe ra, quay đầu nhìn cô ấy, “đi thôi, dù sao bây giờ vẫn còn sớm.”
Minh Chúc nhìn cô, không có biện pháp cự tuyệt, đi vòng qua lên xe.
Cảnh Tâm đóng cửa bên ghế lái phụ lại, ngồi vào phía sau xe.
Hai cô gái ngồi ở phía sau nói chuyện phiếm, Cảnh Tâm hiếu kỳ hỏi: “Đúng rồi, trước cô đã viết kịch bản nào vậy?”
Minh Chúc nói: “Kịch bản của tôi vẫn chưa quay bao giờ, gần đây mới đang cải biên kịch bản đầu tiên.”
Cảnh Tâm quay đầu cười với cô ấy: “cô là biên kịch trẻ nhất mà tôi biết, cũng là người xinh đẹp nhất.”
Đây là lời thật, Minh Chúc thật sự rất được, còn xinh đẹp hơn rất nhiều nghệ sĩ trong giới giải trí, chủ yếu là khí chất đi, nhìn có hương vị vô cùng đặc biệt.
Minh Chúc hào phóng nhận lời khen của cô, “Cảm ơn cô, cô cũng là nữ nghệ sĩ xinh đẹp nhất mà tôi biết.”
Hai người nhìn nhau cười.
Minh Chúc nói nhỏ bên tai cô một câu, hai mắt Cảnh Tâm trừng lớn, thăm dò nhìn người đàn ông đanglái xe phía trước, nhỏ giọng nói: “thật vậy sao?”
Minh Chúc gật đầu cười.
Đưa Minh Chúc đến cổng tiểu khu, Cảnh Tâm đi theo cô ấy xuống xe, cô nói với Minh Chúc: “Lần sau có rảnh tôi mời cô ăn cơm.”
Minh Chúc cười cười: “Được.”
Tần Sâm nhàn nhã dựa lưng vào ghế, lấy một điếu thuốc ra ngậm bên miệng, châm xong hạ cửa kính xe xuống, anh vươn tay ra ngoài cửa sổ búng tàn thuốc, nhìn về phía Cảnh Tâm.
Cảnh Tâm đứng đó tự nhiên nhếch môi cười với anh, vui vẻ vòng qua đầu xe ngồi lại vào ghế lái phụ.
Vừa lên xe lập tức ngồi lên đùi anh cọ cọ, ôm cổ anh, nhìn anh cười.
Tần Sâm giương mắt nhìn cô, khoé miệng anh cong lên, vô cùng lưu manh: “Muốn làm gì? Đây là cửa tiểu khu, không phải nhà chúng ta.”
Cảnh Tâm: “…”
Trong đầu toàn nghĩ cái gì vậy!
cô nghĩ một chút, trượt từ trên đùi anh xuống.
Vừa rồi Minh Chúc nói với cô, tháng 11 kịch bản sẽ cải biên xong, tháng 12 bắt đầu tuyển nữ chính, côấy nói, hình tượng nữ chính rất phù hợp với cô, trợ lý của Tần Sâm đã gọi cho cô ấy nói chuyện này.
Tần Sâm giữ chặt hông của cô, “Làm sao vậy?”
Cảnh Tâm mím môi, “không có gì đâu, chỉ là em đột nhiên muốn ôm anh một chút thôi không được sao?”
Tần Sâm cười: “Về rồi cho em ôm.”
Cảnh Tâm ngồi lại trên ghế phụ, tự mình thắt dây an toàn, đột nhiên quay đầu nhìn anh: “Em phát hiện, anh đúng là người thâm trầm nhất!”
Tần Sâm: “…”
anh chồm người qua, giữ chặt người cô để cho cô đối mặt với mình, cúi đầu hung hăng hôn một cái, ánh mắt chăm chú nhìn cô cười: “Lúc nào?”
Cảnh Tâm cười ánh mắt cong cong, đẩy anh ra, “Lúc nào cũng thế.”
Trừ lúc trên giường.
Tần Sâm chẳng ừ hử gì cả chỉ cười cười, hôn lên môi cô một cái, quay về ngồi dựa vào ghế, ném tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh, lái xe rời đi.
Về nhà, Cảnh Tâm bắt đầu thu thập hành lý, sáng mai cô phải bay đến thành phố S chụp ảnh tạp chí, chỉ có hai ngày, thời gian rất eo hẹp.
Tần Sâm tắm rửa xong đi ra, lấy một chai rượu vang trong tủ rượu ra, cầm một ly rượu lười biếng dựa vào khung cửa nhìn cô, Cảnh Tâm bỏ cả kịch bản vào trong vali hành lý, kéo khoá lên, quay đầu nhìn anh, kéo vali vào trong góc.
cô đi đến gần anh, lấy ly rượu trên tay anh nhấp một ngụm, hai tay ôm lấy cổ anh, cười híp mắt nói: “Em phải đi hai ngày, hai ngày nữa sẽ về.”
Tần Sâm nhìn cô, trong xoang mũi hừ ra một tiếng: “Ừ.”
Cảnh Tâm xoay người đi lấy áo ngủ, lại lấy một miếng thiên sứ nhỏ* trong tủ ra, nhìn về phía anh nói: “Em đi tắm.”
(*băng vệ sinh)
Tần Sâm nhìn đồ cô cầm trên tay, ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay, xoay người đi xuống lầu.
Cảnh Tâm nhìn anh đi xuống lầu, lại để miếng thiên sứ nhỏ vào chỗ cũ.
Kinh nguyệt của cô hôm nay đã hết, vì để tránh buổi tối bị anh ép buộc sáng mai dậy không nổi, côcũng đã phải liều chết.
Sáng hôm sau trời còn chưa sáng, Cảnh Tâm ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác có một toà núi đang đè trên người mình, rất nặng rất khó chịu, lại còn có thể nóng lên.
Editor: Sorry mọi người, mình đang phải cày tiếng anh để còn ra trường. Nên thời gian gần đây của mình rất eo hẹp. Mình sẽ cố ra chương sớm nhất có thể.