Tối nay Úc Phong đi uống rượu xã giao với khách. Tính anh trầm mặc ít nói nên ngoại trừ việc công thì rất ít đi xã giao, tửu lượng trước giờ vẫn không tốt, còn mắc bệnh dạ dày từ nhỏ.
Lên đại học mấy năm có người chăm, sau đó lại tái phát.
Úc Phong cảm giác cơ thể nặng trịch của mình đang nằm trên giường. Một lát sau có người cầm khăn ấm lau mặt cho anh, có một bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa dạ dày đang đau đến co giật của anh. Bên tai có tiếng gọi nhỏ bảo anh hé miệng, cho anh uống thuốc.
Ngoại trừ Đào Ninh, không ai tốt với anh như vậy.
Đào Ninh rất đẹp, tính cách lại tốt. Úc Phong đến giờ vẫn không hiểu – một người như anh sao có thể lọt vào mắt Đào Ninh.
Anh đã từng hỏi, lúc đó Đào Ninh đang nằm trên bàn thư viện viết báo, cậu trả lời anh không chút suy nghĩ: “Em thích anh vậy đó, không có nguyên nhân gì cả, chẳng lẽ em lại thích anh vì mấy cái nguyên nhân nông cạn như đẹp trai, cao to, thành tích tốt, khí chất ngời ngời, ưu điểm vô số, khuyết điểm không có hả?” Nói rồi ngẩng đầu lên, nhìn anh lom lom: “Dĩ nhiên không phải, vì em thích anh nên mới phát hiện nhiều điểm tốt như vậy.”
Úc Phong bị cậu nhìn chằm chằm đến chịu không nổi, cuối cùng chỉ có thể làm mặt lạnh cuối đầu đọc sách.
Ngòi bút ma sát trên giấy kêu “sột soạt” rất êm tai, Úc Phong lật sang trang khác, đột nhiên nghe Đào Ninh gọi. Anh đáp: “Sao?”
Đào Ninh đẩy cuốn vở tới giữa, trên đó viết hai cái tên, chữ viết rõ ràng sáng sủa, trông rất cứng cáp và thu hút.
Cậu xoay bút một cách thật đẹp trai, rồi chỉ chỉ vào cuốn sổ: “Anh cảm thấy