Lê Tiện Nam dẫn Diệp Phi ra ngoài ăn cơm, trong lúc ăn cơm gian anh có nhận điện thoại, thờ ở trả lời lại vài tiếng, nói đợi lát nữa đi xem.
Thật ra cho đến bây giờ Diệp Phi chưa từng quá chú đến chuyện công việc của anh, trước kia cảm thấy có thể anh là người thích xã giao, dù sao thì mấy lần trước gặp mặt, đều là ở chỗ tiệc rượu của Triệu Tây Chính, sau đó lại phát hiện cũng không phải, anh ở trong pháo hoa chen chúc lấp lánh kia, càng giống như là một thức uống thông thường hơn mà thôi.
Anh cũng không thích náo nhiệt.
“Anh có việc bận phải sao?” Diệp Phi đang cắn một miếng táo nói, “Vậy đợi lát nữa em trở về trường học viết bài.
”
“Ừm, đi ra ngoài một chuyến, em có đi không?” Sự thèm ăn của Lê Tiện Nam cũng bị cuộc điện thoại này quấy rầy, không còn hứng thú buông dao nĩa xuống, bảo nhân viên phục vụ bưng món tráng miệng lên cho cô.
“Anh làm việc thì em đi làm gì.
”
“Chậc, công việc đâu quan trọng bằng em,” Lê Tiện Nam lười nhác cười một tiếng, nhìn đồng hồ, anh đứng dậy, “Anh đi ra ngoài một chuyến, hôm nay ở Tây Giao còn phải trang trí lại, nếu như hôm nay không làm xong, thì cứ ở lại đây.
”
Anh có một căn phòng thường ở cố định trong khách sạn, Tây Giao và khách sạn này, đều không có dấu vết từng ở, cũng đúng, người giống như anh có rất nhiều chuyện đều không cần tự tay làm lấy.
“Được.
”
Diệp Phi cũng chỉ là đáp một tiếng.
Lê Tiện Nam lại móc trong túi ra, đưa cho cô hai chùm chìa khóa.
Một chùm là chìa khóa xe có hai chữ R, một chùm khác được thiết kế trông sang trọng, giống như chìa khóa cửa.
“Tìm cho em một việc để làm, buổi tối đến đón anh, thuận đường,” Lê Tiện Nam cúi người đến gần, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, nụ cười mập mờ làm say đắm lòng người.
“Thuận đường cái gì?” Diệp Phi muốn lùi lại một chút, kéo dài khoảng cách nguy hiểm này ra.
Lê Tiện Nam càng không cho, anh càng muốn sâu hơn, bức tường bằng thủy tinh trong suốt, nhà hàng cao tầng quan sát được khung cảnh ở thành phố, cũng may giờ này cũng không phải là giờ cao điểm ăn cơm, nhà hàng không có mấy người, chỉ có khúc đàn violin nhẹ nhàng chạy xuôi, Lê Tiện Nam hôn cô, một tay còn giữ chặt gáy cô, động tác mạnh mẽ, nụ hôn lại triền miên.
“Thuận đường cho em một cơ hội điều tra?” Lê Tiện Nam cười, móc chìa khóa từ trên bàn đến đây, nhét vào trong tay cô.
Rõ ràng là giọng điệu ái muội, nhưng lại cố tình dùng cái loại ánh mắt ẩn tình này nhìn cô.
Lê Tiện Nam nhéo mặt cô, “Buổi tối gửi địa chỉ cho em, đến đón anh.
”
“Anh đưa chìa khóa xe cho em, anh đi bằng cách nào……”
“Kha Kỳ đến đón anh.
”
Cũng đúng, anh cũng không phải là chỉ có một chiếc xe, chỉ là thường lái một chiếc này mà thôi.
Diệp Phi cầm chìa khóa, cưỡng ép bản thân mình bình tĩnh lại.
Trên môi còn còn sót lại hơi thở của anh, Diệp Phi thật sự không nhìn rõ, rốt cuộc là một loại cưng chiều quang minh chính đại là như thế nào.
Diệp Phi trở về trường học một chuyến, mượn máy tính trong thư viện tra tư liệu, về thực tập, thật ra cô đã có ý tưởng, trong chuyện này Lê Tiện Nam cũng không can thiệp quá nhiều, anh chỉ nói vài câu, dường như rất xem trọng công ty của Hàn Dịch, cũng rất xem trọng sự phát triển của ngành này.
Bởi vì những ngày tháng thơ ấu, ước mơ lớn nhất của Diệp Phi chính là thoát khỏi nhà, có một căn nhà riêng của mình ở đây.
Công việc bình thường quá ổn định, không có gì đột phá, rủi ro cao cũng có nghĩa là có thu nhập cao.
Giống đầu tư mạo hiểm —— Lê Tiện Nam nói.
Có hai lần, Diệp Phi vô tình nhìn thấy Lê Tiện Nam nhìn chằm chằm vào màn hình nghiên cứu.
Lê Tiện Nam lập tức kéo cô cùng xem, là một bản vẽ thành phố, vẽ hai cái vòng.
Lần đó Lê Tiện Nam một hai cứ phải ôm cô, hỏi cô, nếu như đầu tư thì nên đổ vào đâu.
Diệp Phi cảm thấy trung tâm thành phố tốt, nhanh và tiện, ổn định.
Lúc ấy Lê Tiện Nam cười cười, chọn bên kia, nhìn có hơi hẻo lánh, xung quanh dường như cũng không có gì thuận tiện.
“Vì sao lại chọn cái này? Thật kỳ lạ!”
“Rủi ro cao, lợi nhuận cao.
” Lê Tiện Nam ôm lấy cô chỉ chỉ, nói, “Chỗ trung tâm thành phố này, nghe tin gì chưa, đất ở đang có kiện tụng, các chủ đầu tư đều đã bỏ chạy, cục diện rối rắm này mà tìm đến thì như là coi tiền như rác, mười năm tám năm cũng không có lợi ích gì, bên kia muốn khai phá tuyến tàu điện ngầm, mấy trung tâm thương mại đã mở, có rất nhiều công ty đều ở bên kia, hiện tại phát triển nhanh như vậy, mấy năm nữa là có thể thấy được lợi ích.
”
Diệp Phi không hiểu những thứ đầu tư này, nghe anh nói như lọt vào trong sương mù.
Mùa đông năm 2013, có rất nhiều thứ đều đang ẩn giấu những bí mật, giống như đang đợi một ngày.
Lê Tiện Nam cũng không can thiệp vào chuyện của cô, nhưng lại vô thức làm ảnh hưởng đến rất nhiều quan niệm của Diệp Phi.
Ví dụ như rủi ro cao, lợi nhuận cao.
Chỉ là khi đó cô vẫn còn đang rụt rè, luôn lo trước lo sau, không có dũng khí được ăn cả ngã về không.
Diệp Phi ngâm mình trong thư viện, chờ đến hơn năm giờ, trời đã tối rồi, cô không phát hiện ra bên cạnh có thêm người, một bàn tay gõ gõ lên bàn bên cạnh cô, Diệp Phi mới phản ứng lại.
Bồ Nhạc Sinh kéo ghế ra, ngồi ở bên cạnh cô, nhìn thoáng qua màn hình của cô, “Bận cái gì vậy?”
“Không ạ, tra tư liệu, còn có một bài luận văn chưa viết xong.
”
“Ừ, đúng rồi, nói với em chuyện này,” Bồ Nhạc Sinh nói với cô, “Sang năm có thể thầy sẽ chuyển đến Đại học Trung văn Hồng Kông.
”
“A, chúc mừng thầy.
” Diệp Phi vội nói.
“Đợi lát nữa rồi nói lời cảm ơn với thầy, cũng không nói với em quá nhiều đạo lý, thầy đưa ra đề nghị học lên nghiên cứu sinh với em, về sau vào nghề cơ hội sẽ lớn và rộng hơn nữa, qua vài năm, sinh viên đại học sẽ không đáng giá, em suy nghĩ cho kỹ,” Bồ Nhạc Sinh nói, “Đại học Trung văn Hồng Kông đối với em mà nói là lựa chọn khá tốt, nếu như em đồng ý, sang năm đến bắt đầu chuẩn bị, thầy sẽ giúp em viết thư giới thiệu.
”
“……”
“Diệp Phi, em cũng biết mà, kiểu người đã vượt qua được bài kiểm tra thi đậu được từ một địa phương nhỏ như em, muốn đứng vững ở thành phố lớn, những thứ này còn xa mới đủ, trình độ học vấn tuy rằng không phải yêu cầu cứng nhắc, nhưng mà đồng tiền mạnh, ít nhất có thể làm cho em nắm bắt được một vài vé vào cửa của một số công ty lớn.
”
–
Cho đến bây giờ Diệp Phi chưa từng suy nghĩ quá cẩn thận về tương lai sau này, nhưng vào thời điểm năm ba này, có rất nhiều thứ quả thật đều phải bắt đầu suy xét đến.
Diệp Phi ngồi ở thư viện, tra tư liệu xong rồi, sau khi quyết định một chủ đề để gửi cho giáo sự chuẩn bị rời đi.
Vừa nhìn thời gian, vừa vặn là năm giờ rưỡi, Lê Tiện Nam chưa gọi điện thoại cho cô.
Nhưng vừa mới thu dọn đồ vào túi xong, Diệp Phi nhận được một cuộc điện thoại khác, số điện thoại này cô không lưu, nhìn thấy là số điện thoại địa phương Yến Kinh cho nên bấm nghe máy, là Triệu Tây Mi.
Giọng nói của Triệu Tây Mi nghe rất vui vẻ, hỏi Diệp Phi có thời gian không cùng nhau ăn cơm.
Diệp Phi cảm thấy thời gian này Lê Tiện Nam sẽ không gọi điện thoại cho cô, nên nói được.
“Được rồi, gửi địa chỉ của tôi cho em, em đến thì nói với tôi một tiếng, tôi đến đón em.
” Triệu Tây Mi vui vẻ rạo rực nói, “Em không có phương thức liên lạc của anh trai tôi đó chứ?”
“Không.
” Cô và Triệu Tây Chính cũng không tiếp xúc nhiều lắm.
“Vậy thì được, chúng ta giữ bí mật, em cũng đừng nói cho Lê Tiện Nam biết.
”
“Được.
” Diệp Phi nghe có chút buồn cười, giống như bữa tiệc ở dưới lòng đất.
Triệu Tây Mi đáp một tiếng, chỉ chốc lát sau đã gửi định vị cho cô trên WeChat, Diệp Phi bấm vào mở ra xem, phát hiện vị trí ở ngoài đường vành đai ba, nhưng mà ở bên kia Diệp Phi chưa từng đi đến.
Lúc Diệp Phi đến trường học, là muốn ở trong thư viện ăn một cái bánh sandwich xử lý xong bữa tối, sau đó chờ Lê Tiện Nam gọi điện thoại, để tiết kiệm thời gian, Diệp Phi lái xe của Lê Tiện Nam tới đây, dỗ ở bãi đỗ xe của trường học.
Diệp Phi mở điện thoại ra xem, đoán chừng là Lê Tiện Nam có bữa tiệc nào đó, cuối cùng soạn một tin nhắn muốn hỏi khoảng mấy giờ, nhưng cuối cùng cũng không gửi đi.
Chỉ là khi đi xuống lầu, đi về phía bãi đỗ xe, từ xa đã nhìn thấy Triệu Tây Chính, Triệu Tây Chính đứng bên cạnh chiếc Rolls-Royce, giống như là đặc biệt chờ chủ xe ——
Diệp Phi đi đến, nhìn thấy trong mắt Triệu Tây Chính chợt lóe lên sự kinh ngạc.
“Tôi còn tưởng là anh Nam như thế nào lại đến Đại học Yến Kinh, cô lái đến đây?” Lúc này Triệu Tây Chính đối xử với cô khách sáo hơn một chút, thật ra Triệu Tây Chính là người trung thành, ngoại trừ ham vui, cũng không có tâm tư gì khác.
“Đúng vậy, hình như là anh ấy có bữa tiệc gì đó, anh tìm anh ấy sao?” Diệp Phi hỏi anh ta.
“Cái gì bữa tiệc gì đâu, là nhà anh ấy có tiệc, ừ, đợi lát nữa cô đi đón anh ấy sao?” Triệu Tây Chính bĩu môi, có chút không vui khi nhắc đến.
“Đúng vậy.
”
“Được rồi, anh Nam không xem cô là người ngoài, mỗi lần anh ấy trở về từ nhà đều không vui, tôi cũng không phải đặc biệt đến tìm anh ấy, đi ngang qua Đại học Yến Kinh, nhìn thấy xe của anh ấy ở đây, cho nên nghĩ đợi một chút.
” Triệu Tây Chính xua xua tay, tiêm cho cô một mũi dự phòng “tâm trạng không tốt”.
Diệp Phi trầm ngâm hỏi một câu, “Hôm nay trong nhà anh ấy có chuyện gì sao?”
Triệu Tây Chính lại lộn trở lại, cũng không giấu nói, “Em trai của anh ấy đã trở về, là tiệc riêng tư, cũng không tính là em trai, thật ra không có quan hệ gì với anh ấy, bữa tiệc đón gió đi.
”
Diệp Phi gật đầu.
Triệu Tây Chính quơ quơ chìa khóa xe trong tay, nói đi trước.
Diệp Phi ngồi trên xe, trong xe còn lưu lại một chút hương vị của anh, giống như mùi gỗ lạnh thấu xương, dày nặng trầm ổn.
Diệp Phi chưa bao giờ quá tò mò về cuộc sống của Lê Tiện Nam.
Nhập vào, thật ra trên mạng cũng chính là như vậy, không cho người khác biết đến, đã sớm bị xóa sạch sẽ im lặng.
Chỉ nhìn thấy có một từ liên quan, kịch Hoàng Mai, nhưng thật sự bấm vào, cái tin