Vé máy bay của Diệp Phi là vài sáng ngày ngày cuối cùng của năm, từ Yến Kinh đến Quảng Đông, phải bay hơn ba tiếng đồng hồ.
Chuyến bay lúc một giờ, đến nơi là bốn giờ chiều, cũng có nghĩa là Diệp Phi phải dậy sớm hơn một chút để chạy đến sân bay.
Cô cũng đã đặt vé để bay về, vốn dĩ là muốn trở về ngay đêm hôm đó, không chịu nổi những phong tục mà Phùng Nghi nói đầu năm, vì thế lại cãi nhau qua điện thoại, Diệp Phi không muốn để ý đến bà ấy, Lê Tiện Nam còn làm trò khiến cô phát cáu, dỗ dành nói trở về muộn hơn một chút thì cứ thế thôi, anh cũng không tức giận.
Diệp Phi muốn nói không phải.
Ở cái tỉnh xa lạ kia, ngoại trừ Phùng Nghi ra, ngay cả một người thân cũng không có, cô không thể làm quen hết được tất cả những người trong đại gia đình đó, hơn nữa phép tắc còn rất nhiều, cô cũng không hiểu những phép tắc đó lắm.
Ngày đó, sau khi Diệp Phi và Lê Tiện Nam trở về từ chỗ Triệu Tây Mi thì lập tức chuẩn bị đi ngủ sớm một chút, tắm rửa xong đi xuống lầu, có lẽ là mấy ngày nay Lê Tiện Nam không nhìn thấy mấy con cá của anh, ngồi ở dưới gốc cây hải đường trong sân bưng một cái dĩa sứ rải thức căn cho cá.
Một đoàn cá Koi lớn chen chúc kéo đến ùn ùn.
Diệp Phi ở phòng khách nhìn anh, vừa rồi trên đường phố còn có hàng ngàn ngọn đèn của vạn nhà, trên đường lớn cũng treo đèn lồng màu đỏ, mấy trung tâm mua sắm đang giao đồ tết, có rất nhiều tranh chữ được treo lên.
Mà ở nơi Tây Giao này —— cũng chính là bất động sản tới trang trí ở trên đường, nhưng dù sao thì Tây Giao cũng không có nhiều hộ gia đình, những thứ trang trí này có vẻ càng thêm quạnh quẽ hơn.
Lúc Diệp Phi ở lại khu nghỉ dưỡng cùng với anh, còn sợ anh lại đây một mình sẽ cảm thấy nhàm chán, mua một chút hạt dưa và hạt dẻ cười linh tinh, ít nhất cũng có vẻ có điểm ăn tết hương vị.
Mặc dù cũng biết, có thể Lê Tiện Nam cũng sẽ không ở Tây Giao một mình, có có khả năng anh sẽ ở cùng với mấy người Triệu Tây Chính.
Diệp Phi mặc choàng áo tắm dài đi ra, đứng ở cửa ló đầu ra, hỏi anh, “Bên ngoài có lạnh không?”
Lê Tiện Nam đặt dĩa sứ lên trên bàn, đứng dậy đi vào.
Những con cá Koi đó búng búng ở trong nước bắn ra bọt nước tung tóe.
Lê Tiện Nam nắm tay cô đi vào, nói với cô, “Ngày mai anh sẽ không tiễn em, bảo Kha Kỳ đưa em đi.
”
“Không nỡ à?” Diệp Phi cười hỏi anh.
Chỉ đến đón cô, chứ không đưa cô đi.
Lê Tiện Nam suy nghĩ, không hiểu sao lại cảm thấy rất buồn bực.
“Phi Phi, nói ít đi vài câu.
”
“Vậy có phải là ngày mai anh muốn đi đánh bài với Triệu Tây Chính không?”
“Không đánh cũng được, làm thêm vài giờ, xem lại một vài thứ.
”
“…… Đã lâu rồi em cũng không thấy công việc của anh quá bận rộn.
”
“Công việc không phải là lúc nào cũng sẽ bận rộn, không phải là còn phải ở cùng với Phi Phi của chúng ta sao,” Lê Tiện Nam đẩy cô về phòng, “Đi ngủ đi, anh đi tắm rửa.
”
Diệp Phi “Ồ” một tiếng, nhân lúc anh đi vào phòng thay đồ, cô lặng lẽ đẩy cửa ra.
Lê Tiện Nam đang cởi áo sơmi, chỉ nhìn thấy bóng lưng, lưng của người đàn ông rộng lớn gợi cảm, lưng quần tây phác hoạ ra vòng eo thon chắc, anh nhìn thấy Diệp Phi ở ngoài cửa qua gương toàn thân ở trước mặt.
“Lê Tiện Nam, em nói trước với anh,” Diệp Phi chỉ thò đầu vào, cũng không ngờ mình đi vào sẽ nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, cô mím môi, cười cười nói với anh, “Năm mới vui vẻ.
”
Lê Tiện Nam xách áo choàng tắm dài, anh mắt nhìn Diệp Phi ở trong gương, “Còn muốn tiếp tục xem không?”
“……” Diệp Phi đóng cửa lại rồi bỏ đi.
Lê Tiện Nam cười cười.
Hơn tám giờ sáng Diệp Phi đã tỉnh dậy, quay đầu lại nhìn thoáng qua, Lê Tiện Nam vẫn còn đang ngủ, đêm qua Diệp Phi ngủ sớm, nhưng cảm giác Lê Tiện Nam ngủ không ngon giấc lắm, tỉnh hai lần, cô theo bản năng hỏi anh làm sao vậy, Lê Tiện Nam nói không có gì, bảo cô tiếp tục ngủ.
Diệp Phi có anh ở bên cạnh lúc ngủ rất an tâm, cho nên nhìn thấy Lê Tiện Nam ở bên cạnh còn đang ngủ, Diệp Phi không đành lòng đánh thức anh.
Cô nhìn đồng hồ, tám giờ ba mươi phút sáng.
Động tác của Diệp Phi nhẹ nhàng hơn, thay quần áo, cũng không có hành lý gì để lấy, cô trở về phòng ngủ, Lê Tiện Nam còn duy trì dáng ngủ vừa rồi.
Diệp Phi khom lưng ở mép giường nhìn anh, bỗng dưng nhớ tới dường như thật lâu trước kia, Lê Tiện Nam nói với cô, đừng nói ta biệt với anh.
Cô tiến đến gần, khẽ hôn lên khóe môi anh một cái.
“Em sẽ trở về sớm một chút.
”
Ngày hôm qua Lê Tiện Nam đã gọi điện thoại cho Kha Kỳ, hơn bảy giờ sáng Kha Kỳ đã tới đây, chờ sẵn ở ngoài biệt thự Tây Giao.
Diệp Phi đẩy cửa đi ra, đã nhìn thấy xe đậu ở đó, Kha Kỳ mở cửa cho cô, thuận tiện đưa bữa sáng đã đóng gói cho cô.
Diệp Phi có hơi kinh ngạc, bữa sáng được giữ ấm, lúc này vẫn còn nóng.
“Trợ lý Kha, cảm ơn anh.
”
“Là anh Lê dặn dò ngày hôm qua, sợ cô không ăn bữa sáng đã đến sân bay,” Kha Kỳ cười cười, khởi động xe nói, “Anh Lê nói hôm nay ở Quảng Đông có mưa, cũng đã chuẩn bị ô cho cô, cô nhớ mang theo.
”
Diệp Phi ngồi ở trong xe uống sữa bò ngọt, vừa nhìn, bên cạnh có một cái túi xách mới tinh, bên trong bỏ một cái ô, cô duỗi tay ra sờ soạng một chút, bên trong còn có một cái bao lì xì và một ít kẹo, dùng túi lụa nhỏ để đựng.
Diệp Phi ngồi ở trong xe mở bao lì xì ra.
Bao lì xì Lê Tiện Nam cho cô không lớn, bên trong đặt tờ tiền giấy, 1001.
Một ngàn lẻ một, ngàn dặm chọn một.
Bên trong còn có một tờ giấy ghi chú, nét chữ mạnh mẽ.
Thêm một tuổi, vui vẻ hơn, chỉ mong mỗi năm sẽ được gặp nhau.
Phối hợp với phong bao lì xì có ngụ ý khác, trái tim Diệp Phi đập thình thịch, giống như nhớ tới một khoảnh khắc nào đó, Lê Tiện Nam trời sinh đã sở hữu khuôn mặt tuấn tú, thâm tình trong mắt tựa như biển, nói với cô, Phi Phi, em có anh thiên vị.
Khi đó cô đã nghĩ, ý nghĩa của thiên vị có phải là duy nhất hay không đây?
Những thứ này chắc chắn là Lê Tiện Nam đã chuẩn bị vào đêm qua.
Loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu, giống như có một người như vậy, luôn bận rộn ở trong biển người, nhưng ở nơi cô không biết, anh trân trọng từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ của cô theo phương thức riêng của anh.
Khi đó, Diệp Phi ngồi trên xe, hôm nay bầu trời Yến Kinh quang đãng, thời tiết khô ráo, bầu trời xanh thẳm sắc thiên đè lên mấy đám mây trắng.
Cô suy nghĩ, nếu muốn cô định nghĩa tình