Lúc máy bay hạ cánh đáp xuống đất mới hơn mười giờ, cả hành trình Diệp Phi đều không buồn ngủ, dựa vào trên vai Lê Tiện nói chuyện với anh Nam câu được câu không.
Có đôi khi Lê Tiện Nam xem điện thoại, trả lời mấy tin nhắn, Diệp Phi ghé lại gần nhìn một cái, Lê Tiện Nam đưa màn hình sang cho cô, lười biếng giải thích, “Kiểm tra à, trả lời công việc.”
Diệp Phi tiến lại gần xem, Lê Tiện Nam thật lười trả lời lại, đối phương gửi cho anh một đống, anh cũng chỉ trả lời mấy chữ đơn giản: Được, có thể, ừm, làm đi.
“Anh làm gì vậy.” Diệp Phi hoài nghi hỏi anh.
“Giọng Yến Kinh nói như thế nào?” Lê Tiện Nam tắt điện thoại, đút vào trong túi.
“Cái gì?”
“Dân thất nghiệp lang thang.” Lê Tiện Nam kéo dài giọng điệu, nói xong còn cười với cô.
Trời sinh anh có khuôn mặt tuấn tú, không quá đứng đắn lúc cười rộ lên thật sự là vừa phong lưu lại thâm tình, hai cái từ này rất trái ngược nhau, nhưng lại đồng thời xuất hiện ở trên người anh, có vẻ hết sức mê người.
Lúc Lê Tiện Nam dẫn Diệp Phi đi từ sân bay ra, thời tiết bên ngoài vô cùng lạnh.
Lúc ấy Diệp Phi nghĩ trở về Quảng Đông, còn cố ý mặc mỏng một chút, dù sao cũng có sự độ chênh lệch nhiệt độ, kết quả lúc này nhiệt độ vào buổi tối ở Yến Kinh đã xuống âm.
Trên người Diệp Phi chỉ một một cái áo khoác mỏng, bên trong mặc áo len dệt kim mỏng manh, phía dưới cũng chỉ có một cái quần jean.
Khi Lê Tiện Nam dắt cô đi ra, bảo cô chờ.
Diệp Phi ngoan ngoãn đứng bên cạnh lối ra chờ anh.
Lê Tiện Nam đi ra ngoài chưa được một lúc đã đi vào, chiếc xe quen thuộc dừng ở lối ra, trong tay anh cầm một cái áo khoác dày và khăn quàng cổ đi về phía cô.
“Hôm nay lúc em đi nhìn thấy em mặc ít như vậy, anh đã nghĩ buổi tối đi đón em về, biết ngay là trí nhớ của đứa trẻ như em không được bao lâu.”
Lê Tiện Nam quấn khăn quàng cổ quanh cổ cô, “Đi thôi.”
Khăn quàng cổ cashmere mềm mại, còn mang theo mùi hương trên xe của anh.
Mùi gỗ mát lạnh và mộc mạc, có mùi thuốc lá thoang thoảng.
Diệp Phi đi theo phía sau anh, hỏi anh, “Lê Tiện Nam, có phải hôm nay anh đã hút rất nhiều thuốc không? Sao mùi thuốc trên người anh lại nồng như vậy?”
Kỳ thật mùi thuốc lá của anh rất dễ ngửi, có một loại đắng nhẹ, cũng không gay mũi.
Sau đó nhìn thấy hộp thuốc lá của anh, chắc là thuốc lá được đặc chế.
“Không thích à? Được, không hút nữa.” Lê Tiện Nam trả lời một cách thản nhiên, lại nghĩ tới lời Diệp Phi nói.
Uống ít nước đá, hút ít thuốc hơn, sống lâu trăm tuổi.
Anh mỉm cười vô cớ và hỏi cô có buồn ngủ không.
Diệp Phi lắc đầu, nói không buồn ngủ, còn hỏi anh, “Có phải anh muốn đưa em đi đâu không?”
“Cái đầu nhỏ thật thông minh.”
“Lê Tiện Nam,” Giọng điệu của anh lúc dỗ dành khiến mặt cô nóng lên, cô nói, “Anh đừng nói như vậy nữa, em cảm giác em giống như một đứa trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên.”
“Đúng vậy, là cô bé của Lê Tiện Nam.”
“Lê Tiện Nam! Anh nói chuyện bình thường đi!”
“Nói chuyện người lớn một chút, có được không?”
“……”
Lê Tiện Nam bật cười, nói da mặt cô thật mỏng.
Diệp Phi cãi qua cãi lại vài câu, “Nào có người nào như anh……”
“Em biết là được.” Anh nói như là một chuyện hiển nhiên, nhìn định vị trên GPS, sau đó tặc lưỡi, tỏ vẻ u sầu nói, “Phi Phi, có nghĩ muốn món quà năm mới gì không nào?”
“Không……”
“Đã gần mười một giờ rồi, em suy nghĩ nhanh đi, anh chuẩn bị cho em.”
“Lê Tiện Nam,” Diệp Phi nhìn chằm chằm anh như vậy, nghi ngờ hỏi, “Vì sao em lại nghe ngữ điệu của anh, cảm giác giống như anh đang âm mưu làm gì đó?”
“Đâu có, anh làm sao dám có âm mưu gì với Phi Phi của chúng ta.”
Lê Tiện Nam dựa vào trên ghế lái, ngữ điệu biếng nhác, cố tình nhân lúc đèn đỏ nhìn sang, vẻ mặt vô tội.
Diệp Phi luôn cảm thấy người này thật sự đang có âm mưu gì đó.
Lê Tiện Nam không nói, hôm nay phải đi đón em, không rảnh để mà có âm mưu gì.
Diệp Phi truy hỏi, có phải là anh chuẩn bị gì ở Tây Giao không.
Lê Tiện Nam nói thật sự không có, sau đó tiết lộ cho cô một chút, nói không phải ở Tây Giao.
Diệp Phi truy hỏi mãi không ra, trong lúc hoảng hốt mới ý thức được, đây cũng không phải là hướng trở về Tây Giao.
Thế thì đây là đi đâu?
Diệp Phi cũng không biết, nhưng cũng thật sự cam tâm tình nguyện đi theo anh.
Thừa dịp đèn đỏ nhìn anh, đêm nay là đêm giao thừa, bất kể là Quảng Đông hay Yến Kinh, trên đường lớn đều trống rỗng, đi một lúc lâu cũng không nhìn thấy một chiếc xe.
Trên những cây xanh hai bên đường lớn treo đèn lồng đỏ, tràn đầy không khí năm mới.
Tuy rằng hai người bọn họ là người cô đơn, nhưng Diệp Phi nhìn anh, lập tức cảm thấy rất an tâm, thậm chí là tâm trạng cũng tốt lên.
Thì ta khi được ở cùng người trong lòng, bất cứ lúc nào cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.
Như thế nào Diệp Phi cũng không thể tưởng được, nơi mà Lê Tiện Nam dẫn cô đi chính là công viên giải trí.
Trong dịp Tết Nguyên Đán, công viên giải trí sẽ đóng cửa, đến mùng tám mới mở cửa, có lẽ là Lê Tiện Nam điên rồi, vì một mình cô mà bao hết một ngày.
Tất cả đèn trong công viên giải trí đều sáng lên, đèn đuốc sáng trưng, giống như hộp ma thuật Pandora.
Lê Tiện Nam đưa tay về phía cô, “Trẻ con thì phải vui vẻ, anh cũng không có kinh nghiệm dỗ trẻ con, không phải trẻ con đều thích những nơi như thế này sao.”
Nói ra thì có thể là hơi khó tin, từ nhỏ đến lớn, Diệp Phi cũng chưa từng bước chân vào công viên giải trí.
Trước kia ba bận rộn với công việc, không có nhiều thời gian để chơi đùa cùng bọn họ, sau đó trong nhà xảy ra chuyện, ngay cả món đồ chơi cũng là thứ xa xỉ.
Khi đó, Phùng Nghi chỉ hận không thể đem một đồng chia đôi ra, vì vậy dạy dỗ cô phải hiểu chuyện, kiếm tiền không dễ dàng gì.
Cho nên thời thơ ấu Diệp Phi vốn nên vui vẻ sống vô ưu vô lo, thì lại bắt đầu hiểu chuyện quá sớm.
Sau khi lớn lên mua gì cũng phải xem giá cả trước, đi đến nơi nào hơi đắt tiền, thậm chí là trung tâm thương mại, đều sẽ cảm thấy mình không hợp với nơi này, nếu nghe thấy giọng điệu hơi hung dữ một chút, theo bản năng Diệp Phi sẽ lập tức cảm thấy mình không xứng đến một nơi như vậy.
Rồi đến sau này, khi trưởng thành, dường như không còn liên quan đến công viên giải trí nữa.
Lê Tiện Nam đi về phía trước hai bước, xoay người lại với cô, đưa tay cho cô.
Cô luôn cảm thấy, có phải là Lê Tiện Nam hiểu cô quá rồi không?
Có phải thật sự có cái gì kiếp trước kiếp này hay không.
Trước kia Lê Tiện Nam nói, kiếp trước là người yêu kiếp sau mới có thể nhất kiến như cố.
Cô không mê tín, nhưng ở bên cạnh anh, cô cũng cam tâm tình nguyện mê tín một chút.
Ngày đó có lẽ là lần đầu tiên trong đời Diệp Phi vui vẻ và vô ưu vô lo như vậy.
Lê Tiện Nam dẫn cô đi ngồi tàu lượn siêu tốc, đêm khuya công viên giải trí không có một bóng người, muôn vàn ánh đèn sáng lên, Lê Tiện Nam nắm tay cô, Diệp Phi nhắm chặt mắt lại, gió lạnh thổi qua một cách tùy ý, cô gần như thét chói tai.
Lê Tiện Nam nói cô mở mắt ra, cô nghe lời mở mắt ra, tàu lượn siêu tốc lao từ trên đỉnh xuống dưới, Diệp Phi sợ tới mức hồn bay phách lạc, Lê Tiện Nam cười rất thoải mái.
Bước từ trên tàu lượn siêu tốc xuống, chân Diệp Phi đều mềm nhũn cả ra, Lê Tiện Nam vẫn ung dung, “Cõng hay bế?”
“Không cần!” Khuôn mặt nhỏ của Diệp Phi trắng bệch, nhưng đáy mắt sáng ngời, cô cố ý nhân lúc Lê Tiện Nam đi về phía trước đi nhào lên trên lưng anh, Lê Tiện Nam vững vàng đỡ lấy cô, “Chỉ có em mới làm anh sợ.”
Diệp Phi vòng tay qua véo mặt anh, “Ai bảo anh làm em sợ…… Lúc tàu lượn siêu tốc đang lao xuống xuống anh lại bảo em mở mắt ra, lao xuống từ trên cao như vậy, làm em sợ muốn chết!”
“Lá gan thật nhỏ.” Lê Tiện Nam cõng cô đi về phía trước, đúng lúc phía trước có một khu nghỉ ngơi, Lê Tiện Nam bảo cô ngồi ở đó nghỉ ngơi, anh đi mua chai nước.
Diệp Phi gật đầu đồng ý, bảo anh quay về nhanh một chút.
Cô ngồi trên ghế nhìn Lê Tiện Nam đi đến cửa hàng tiện lợi ở phía trước, khoảng cách hơi xa, cô nhìn Lê Tiện Nam cách cánh cửa kính của cửa hàng tiện lợi.
Dáng người anh ưu việt, đang khom lưng lấy một chai nước khoáng, xương quai hàm của góc nghiêng mặt sắc bén, cổ tay áo được gấp lên, lộ một đoạn cổ tay, trên xương cổ tay hơi nhô lên, trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ kim loại.
Lúc Diệp Phi nhìn anh đến sững người, không chú ý tới từ phía xa có một con gấu Duffy mặc quần áo thủy thủ đi tới.
Trong tay con gấu Duffy cầm một cái kem ốc quế đưa cho cô.
Diệp Phi bị giật mình, nhận lấy rồi nói cảm ơn.
Phía sau con gấu Duffy còn cất giấu một món quà, con gấu Duffy vòng một bàn tay khác từ sau lưng ra trước mặt, đưa món quà cho cô.
Món quà kia có hơi lớn, trong tay Diệp Phi đang cầm kem ốc quế, bảo con gấu Duffy đặt trên ghế gỗ.
Con gấu Duffy giang hai tay ra với cô, cho cô một cái ôm.
Đó là một cái thùng bóng bay, trong bóng bay có ẩn giấu hoa hồng, được thắt lại thành nơ con bướm, nằm trong một cái hộp được buộc thành hình bó hoa.
Diệp Phi đi tháo cái nơ con bướm kia ra, bóng bay thoát khỏi sự trói buộc, bay lên trên, cánh hoa hồng trong bóng bay chuyển động.
Một dải ruy băng hoạt hình nhỏ rực rỡ được kéo lên từ phía dưới bóng bay.
Diệp Phi tin chắc, nhất định là hôm nay anh đã có âm mưu từ trước.
Trên dải lụa rực rỡ có viết ——
Phi Phi is princess.
(Phi Phi là công chúa.)
Phi Phi will be loved.
(Phi Phi sẽ luôn được yêu.)
Sau đó còn có một cái mặt cười ngốc nghếch mỉm cười
Rõ ràng đều là những trò trẻ con, nhưng Diệp Phi đứng bên cạnh quả bóng bay kia mỉm cười nhưng cũng thật sự muốn khóc.
Phía dưới còn dải lụa còn buộc một chiếc nhẫn.
Là chiếc nhẫn kim cương màu vàng mà Lê Tiện Nam tặng cô lúc trước.
Diệp Phi ghét bỏ chiếc nhẫn nhẫn quá lớn, đeo như vậy quá lố bịch, vì thế nhân lúc anh không chú ý đã tháo ra nhét vào trên tủ đầu giường.
Diệp Phi gỡ chiếc nhẫn từ trên dải lụa xuống, vừa quay đầu lại, Lê Tiện Nam đã mở một chai nước khoáng ra, vừa uống vừa đi tới, làm như có thật nói, “Ai tặng cho Phi Phi của chúng ta vậy? Thật lãng mạn.”
“Lê Tiện Nam!” Diệp Phi vừa muốn khóc vừa muốn cười, một tay cầm kem ốc quế một tay cầm nhẫn, đứng ở đó giống như một kẻ ngốc.
Người trưởng thành luôn cảm thấy truyện cổ tích quá phô trương, thậm chí còn sẽ cảm thấy thật trẻ con, nhưng truyện cổ tích cũng không phải chỉ dùng để dỗ dành trẻ con, ít nhất là có Lê Tiện Nam không cảm thấy như vậy.
Truyện cổ tích cũng là vì để Diệp Phi của anh làm công chúa.
Mỗi cô gái không phải vừa sinh ra đã chính là công chúa, nhưng bỗng nhiên anh cũng muốn cho Diệp Phi trở thành công chúa.
Lê Tiện Nam đi tới, cắn một miếng kem ốc quế trong tay cô nói, “Chậc chậc, đây là ai gửi chiếc nhẫn của Phi Phi chúng ta cất trong nhà đến đây vậy.”
“Ngoại trừ anh ra thì còn có ai.” Diệp Phi nói, “Chiếc nhẫn này thật sự quá phô trương, em làm sao có thể đeo…… Đi ra ngoài người khác còn tưởng rằng em đang đóng vai nữ vương của một bộ phim truyền hình nào đó……”
Lê Tiện Nam nâng tay cô lên, đeo chiếc nhẫn lên ngón tay cô một lần nữa, “Tặng thì em cứ nhận đi, đeo hay không đeo đều tùy em, dù sao anh cũng chỉ tặng nhẫn cho em.”
“Lê Tiện Nam,” Diệp Phi muốn rút tay về, Lê Tiện Nam không buông ra, “Lê Tiện Nam, anh luôn đối xử tốt với em như vậy, em……”
“Anh luôn đối xử tốt với em như vậy, có phải lầ điều đó có làm em cảm thấy vui vẻ không?”
“Phải,đêm giao thừa đều bị