Mùng tám các doanh nghiệp đều phải bắt đầu đi làm trở lại, ngày đó Lê Tiện Nam tỉnh dậy từ sáng sớm, phải bay sang Hồng Kông ký hợp đồng, có vài việc không để đẩy đi được, cũng chính là ký tên lộ diện.
Chuyến bay của Lê Tiện Nam là mười giờ ba mươi phút, bảy giờ sáng đã rời giường, động tác nhẹ nhàng, sợ đánh thức Diệp Phi ——
Ngày mùng năm đó tuyết thật sự rơi rất lâu, tuyết đọng trong sân không có ai quét, chất đống thành một lớp dày, tuyết rơi không lạnh, tuyết tan mới lạnh, hai ngày đó Diệp Phi ở trong sân chơi vô cùng vui vẻ, đắp được hai người tuyết.
Nước trong hồ không đóng băng, đáy hồ có hệ thống tuần hoàn và cách nhiệt, cá ở bên trong vẫn còn bơi qua bơi lại.
Mùa đông dường như đã trở nên tuyệt vời.
Lê Tiện Nam đi tắm rửa thay áo sơ mi và quần tây, khuỷu tay vắt áo khoác tiện tay đặt ở trên ghế.
Diệp Phi mơ màng tỉnh dậy, từ trong chăn để lộ ra nửa khuôn mặt, hỏi anh, “Lê Tiện Nam, anh phải đi rồi à?”
“Ừm, buổi chiều hoặc là buổi tối sẽ trở về, hai ngày này Hồng Kông có mưa, không biết có thể bị delay hay không.
”
Lê Tiện Nam cài đồng hồ đeo tay lại, đi đến mép giường cúi người, Diệp Phi để lộ cái trán và mắt mày, thuần khiết, cô chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt cong cong, Lê Tiện Nam đã sớm đoán được, duỗi tay vuốt mái tóc bên trán cô, hôn xuống giữa trán, “Ngủ thêm nữa đi, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh.
”
Giống như quan tâm và dặn dò.
“Có việc gì được chứ?” Cô ở trong chăn nhìn anh.
“Không có việc gì thì gọi điện thoại gì, bận việc thì sao.
” Lê Tiện Nam cố ý trả lời một câu như vậy.
“Bận việc thì không thể gọi điện thoại sao?” Diệp Phi cũng cố ý hỏi tiếp.
“Không thể,” Lê Tiện Nam cười, nụ cười kia giống như mê hoặc, “Phi Phi có thể.
”
“Đi nhanh đi.
” Diệp Phi cũng cười rộ lên, ở trong chăn đá anh một cái, đuổi anh, “Nhanh đi đi, đừng để trễ chuyến bay.
”
“Không có lương tâm, còn đuổi người.
” Lê Tiện Nam cúi người tiến đến gần, như thế nào cũng phải hôn cô thêm một cái nữa, Diệp Phi đưa một bàn tay ra, sờ sờ túi quần anh.
Lê Tiện Nam bắt được cô tay cô, theo thắt long, “Sờ chỗ nào đó?”
“Sờ xem anh có mang theo thuốc là hay không!”
“Chậc, anh phải đi ngay rồi, thật nhẫn tâm.
”
Nghe vậy, Diệp Phi giật mình ngồi dậy từ trên giường, hôn lên mặt anh một cái rồi lại nằm xuống, vẫy vẫy tay tạm biệt với anh.
Lê Tiện Nam khẽ cười, không trêu cô nữa, chuông điện thoại vang lên, Lê Tiện Nam cầm điện thoại lên nghe máy, vừa trả lời vừa đi lấy áo khoác.
Diệp Phi nhìn bóng dáng anh rời đi, xốc chăn lên bước chân trần lên trên thảm, chạy đến bên ngoài ban công.
Chỉ vài phút sau, bóng dáng của Lê Tiện Nam đã xuất hiện ở trong sân.
Chỉ là một chuyến đi công tác ngắn ngủi, không mang theo hành lý, chiếc áo khoác dạ dài màu đen không cài cúc, đường cắt gọn gàng phẳng phiu, phối cùng một bộ âu phục cùng cà vạt tối màu, trên cổ quấn khăn quàng cổ màu xám đậm mỏng, lộ ra một chút cổ áo sơ mi trắng chỉnh tề, cấm dục.
Diệp Phi mặc áo ngủ giẫm lên trên thảm nhìn anh đi phiến đá xanh trong hồ trong sân, mặt cỏ xung quanh tuyết phủ trắng xóa, cành cây khô cũng bị tuyết ép đè lên nặng trĩu, run rẩy lắc lư.
Mùa đông hiu quạnh lại trắng tinh khiết như vậy, anh là một sắc xuân dạt dào khiến người ta đắm chìm vào trong đó.
Anh là một tảng băng lạnh lùng tránh xa đám đông, lại là Lê Tiện Nam lưu luyến thâm tình đối với cô.
Lê Tiện Nam đang nghe điện thoại, tựa như phát hiện ra gì đó, lại như là tâm linh tương thông, quay đầu lại nhìn thoáng qua, đối diện với Diệp Phi đang dựa vào trên cửa sổ, anh vốn đang nghe người ở đầu bên kia nói về hạng mục đầu tư hôm nay, không có gì biểu cảm hay tâm trạng gì.
Kết quả nhìn thấy Diệp Phi, cứ như vậy dựa vào trên cửa sổ, dây trên bờ vai gầy trắng trượt xuống một chút, cô mỉm cười vẫy tay với anh, Lê Tiện Nam cảm thấy cũng dường như trong nháy mắt đó, trong thế giới màu xám trắng này, cô là nét bút rực rỡ và đậm nhất.
–
Sau khi anh đi, Diệp Phi định đến trường học đặc biệt một chuyến, sau khi rời giường rửa mặt xong, phát hiện Lê Tiện Nam đã gọi bữa sáng trước cho cô, đồ ăn trên bàn vẫn còn ấm, Diệp Phi giải quyết bữa sáng, chuẩn bị đi tàu điện ngầm đến đó.
Kết quả trước khi ra ngoài, nhận được điện thoại của Tiết Như Ý.
Tiết Như Ý là cô gái phương nam, không nỡ rời xa hệ thống sưởi ấm phương bắc, nếu như Diệp Phi cũng ở ký túc xá, chắc chắn là muốn ở cùng một chỗ với Diệp Phi, kết quả lúc này Diệp Phi cũng không có ở đây, cô ấy chạy tới Tam Á chơi một thời gian —— Diệp Phi lướt vòng bạn bè của cô ấy xem.
Đi Tam Á, nhưng Tiết Như Ý cũng chỉ đăng ít ỏi đã hai bài viết ở trong vòng bạn bè mà thôi.
“Phi Phi, tớ đã về rồi, tớ còn mang theo quà cho cậu, cũng có cả của Diệp Đồng nữa, lúc nào thì cậu đi thăm Diệp Đồng thế? Dẫn tớ đi cùng đi, tớ chán quá, khai giảng còn lâu……” Tiết Như Ý hào hứng nói liền một hơi không dứt, buồn bực nói, “Phi Phi, gần đây cậu bị ông chủ kia chèn ép bắt tăng ca sao?”
Không có ông chủ nào chèn ép, nhưng thật ra đi theo Lê Tiện Nam suốt một năm hỗn loạn này, thời gian làm việc và nghỉ ngơi đảo luôn, cho dù hai người bọn họ cố ý ngủ sớm dậy sớm —— không ngủ được, thì ở cùng nhau nói chuyện, nói một vài chuyện vụn vặt cũng có thể nói đến hai giờ sáng.
Có gì để nói đây?
Bây giờ Diệp Phi nhớ lại, cũng không nhớ rõ đã nói với những gì với anh, chỉ nhớ rõ mỗi buổi tối đều nói đùa, Lê Tiện Nam luôn có thể đổi biện pháp trêu chọc làm cho cô vui vẻ.
Cô nói về một tác phẩm văn học nổi tiếng nào đó, Lê Tiện Nam cẩn thận lắng nghe hết, rồi lại bình luận một câu, “Cái tên cặn bã này, có câu nói kinh điển có thể gọi là: Tôi đã từng có nhiều người phụ nữ như vậy, nhưng tôi luôn giữ sự trong sạch của mình để dành riêng cho cô ấy? Thế này còn không phải là tên đàn ông cặn bã vẽ một cái bánh nướng lớn, cái gì mà tôi đã có nhiều bạn gái cũ như vậy, nhưng em thì không giống thế……”
Diệp Phi chuyển đề tài, đổi sang cái khác, Lê Tiện Nam cố tình bám lấy không buông đề tài trước đó, “Em có biết sự khác nhau là gì không?”
“Bộ phim lần trước……”
“Phi Phi, khác nhau chính là, ngoại trừ em ra, anh thật sự chưa từng chạm vào ai cả.
” Anh còn làm như có thật giơ tay lên thề thốt, “Anh chưa từng có người bạn gái cũ nào, em cũng không giống với một ai……”
“Bộ phim lần trước……”
“Phi Phi, đây có phải là giữ mình trong sạch hay không? Một số người đàn ông không thể quản lý nửa người dưới của mình, anh không giống……”
Anh còn mèo khen mèo dài đuôi, lúc đùa giỡn lưu manh ở trước mặt cô, cái giọng Bắc Kinh kia bị anh nói hết sức không đứng đắn, giống như bất cứ lúc nào cũng phải làm ra một chút chuyện xấu.
Diệp Phi nói bị anh cắt ngang vài lần, cuối cùng lấy việc bị anh lấp kín môi làm điểm kết thúc, Lê Tiện Nam còn rất gian tà cắn chữ nói, “Không thầy dạy cũng hiểu.
”
Diệp Phi cầm lấy gối đầu ném qua, Lê Tiện Nam bật cười, cũng không né, gối đầu bị anh vững vàng bắt được.
Nhớ lại những việc nhỏ linh tinh này, Diệp Phi cũng cảm thấy vui vẻ.
“Không đâu, hôm nay tớ đi thăm Diệp Đồng, hôm nay cậu có rảnh không?” Diệp Phi đi tới cửa, nhìn khuôn mặt mình qua gương, rõ ràng là có thêm ý cười.
“Được nha, vậy thì hôm nay đi!” Tiết Như Ý thoải mái đồng ý, “Sao hôm nay cậu vui vẻ vậy? Có chuyện tốt gì à?”
“Đợi lát nữa gặp, cậu ngồi tàu điện ngầm từ trường học qua đi, lát nữa chúng ta gặp mặt.
”
“Được.
”
Lúc Diệp Phi một mình đi từ Tây Giao ra ngoài, bảo vệ ở Tây Giao vẫn còn nhớ rõ hỏi cô có cần xe đến đón không, Diệp Phi lắc đầu, nói mình đi tàu điện ngầm là được rồi.
Bảo vệ Tây Giao vẫn còn hơi sửng sốt một chút, sau đó vẫn duy trì nụ cười tiêu chuẩn chúc cô thuận buồm xuôi gió.
Diệp Phi đi ra, mới bừng tỉnh phát hiện, mình ở chỗ này cùng anh cũng rất lâu rồi, dường như cũng đã sắp quên đi thế giới thật, cô và nơi này vốn dĩ không hợp nhau.
Diệp Phi bước ra khỏi Tây Giao, quay đầu lại nhìn.
Cổng ra vào của Đàn Cung Tây Giao đơn giản nhưng sang trọng, thì ra bốn mặt của những cột đá vuông màu xanh đều được điêu khắc tranh cổ, có lẽ là bởi vì năm mới, cũng không có bao nhiêu người thật sự ở lại đây, biệt thự ở nơi này được thiết kế theo phong cách thiên về kiểu Trung Quốc, chỉ có biệt thự của Lê Tiện Nam là đặc biệt nhất, cũng ở chỗ sâu nhất.
Tổng cộng cũng chỉ có hơn mười hộ gia đình, đều là nhân vật nổi tiếng trong xã hội và thương nhân giới kinh doanh, có đôi khi Diệp Phi đi theo Lê Tiện Nam đến gara ngầm, chỉ ít ỏi hơn mười hộ hộ gia đình như thế, nhưng suốt cả ba tầng gara ngầm đậu đầy siêu xe, dường như đều bị lãng quên ở chỗ này.
Khi đó Diệp Phi hỏi anh, những chiếc xe này đều là của người ở đây sao?
Lê Tiện Nam cầm chìa khóa xe thuận miệng nói, xe ở tầng này đều là của anh, những hộ gia đình khác để ở những nơi còn lại, “Thật ra xe của anh không quá nhiều, đều ở Tây Giao, cũng không chỉ ở chỗ này, nhưng anh sẽ chọn Tây Giao, cũng là vì cảm thấy nơi này yên tĩnh.
”
Tây Giao đối diện với đường lớn, chính là ngõ nhỏ Hòe Tam cũ kỹ kia.
Một nơi rộng lớn, một nơi phố phường.
Vốn dĩ cả hai là đường thẳng song song, điểm gia nhau duy nhất, có lẽ cũng chỉ là cùng nhau ở trên một con đường.
Diệp Phi quay đầu lại, bảo vệ Tây Giao vẫn lịch sự mỉm cười với cô, lại khách khí hỏi cô có cần gọi một chiếc taxi không?
Không hiểu sao cô lại nghĩ đến chuyện cười ở trên mạng lúc trước, có một blogger đi ngang qua Tây Giao, quay video, phía dưới người ta nói, bảo vệ ở Tây Giao đều học Đại học Yến Kinh và biết nói ba thứ tiếng, nhưng mà tiện lương thật sự cũng không nhỏ.
Đó thật sự là một giấc mơ hào nhoáng, con người ở thế giới này rõ ràng vì mấy đồng tiền nhỏ mà phải cúi người, người ở nơi này đều mỉm cười giống ma nơ canh.
Yến Kinh sau một trận tuyết lớn, những cây tùng và cây bách ở phía sau đều xanh tươi, trên cành cây phủ một lớp tuyết thật dày, phía trên buộc những dải ruy băng đỏ ngụ ý cát tường, nhưng ngày đó, rõ ràng là Lê Tiện Nam ở nơi này cô tịch như vậy.
Con đường đá xanh ở Tây Giao hoàn toàn chìm vào trong mây mù mờ nhạt, cô nhìn không rõ owr phía xa, cũng nhìn không ra được cái sân kia, lại cô đơn nhớ tới dáng vẻ của Lê Tiện Nam khi mỉm cười với cô, nghĩ đến đầu ngón tay anh làm cho tim cô đập thình thịch, nói với cô, Phi Phi, không cảm nhận được sao?
Rõ ràng là lạnh, nhưng anh đã cho cô rất nhiều đêm mãnh liệt và sôi trào.
Về Tây Giao, ký ức của Diệp Phi dường như trống rỗng, duy nhất chỉ có thể nhớ rõ được Lê Tiện Nam, đặc biệt là anh chạy từ Yến Kinh đến đón cô về, vì cô mà bao hết cả công viên trò chơi trong một ngày, còn dẫn cô đến Ung Hòa cung.
Anh nói, nếu duyên thật sự cạn, không cần bái phật cũng sẽ tan.
Coi như là nghiệt duyên, vậy thì nói không chừng cũng là đời trước dập đầu bái phật cầu tới, nghiệt duyên anh cũng quý trọng.
Anh dùng tiếng Quảng Đông nói với cô những lời ngập tràn tình cảm.
Không chỉ là về Tây Giao, về thành phố Yến Kinh này, Diệp Phi cũng chỉ nhớ rõ được một mình Lê Tiện Nam.
Anh là mảng màu sắc tươi sáng duy nhất trong cuộc đời cô, cũng là một chút ấm áp mà cô nhớ về thành phố này, mà anh tất là người quan trọng nhất.
Lúc Diệp Phi đi tàu điện ngầm đến nơi, Tiết Như Ý đã chờ cô, Tiết Như Ý cắt tóc, tóc ngắn đến cằm, mái bằng, người con gái Giang Nam có ngoại hình dịu dàng và rất ngọt ngào.
“Phi Phi!” Trong tay Tiết Như Ý còn cầm mấy túi đồ, vẫy