Lúc cô trở về công ty, đó vẫn là một không gian lớn, chỉ có tổng biên tập có phòng làm việc riêng của mình.
Tất cả những người ở trong tổ của cô đều đang bị bắt phải tăng ca.
Là một căn phòng rất lớn, tổ của các cô cũng chỉ có bốn người, có vẻ lẻ loi.
Thật ra Diệp Phi đã đọc gần xong tập bản thảo này, còn một trăm nghìn chữ cuối cùng cần phải đọc và dò lỗi lại, tổng biên tập hy vọng có thể đọc xong ngay trong hôm nay, ngày mai trực tiếp đóng dấu in ra là có thể gửi đến nhà xuất bản để kiểm duyệt.
“Cũng không biết bị trúng gió gì,” biên tập viên bên cạnh tên là Millie, tiến đến gần, chọc chọc Diệp Phi nói, “Cô đã ăn dưa chưa?”
“Dưa gì?” Diệp Phi vừa mới mở máy tính, xoa xoa tay, hy vọng hôm nay có thể xem xong bản thảo.
“Mấy ngày hôm trước không phải là tổng biên tập của chúng ta muốn ký hợp đồng với một tác giả sao, bút danh tên là Tây Mạn.
” Millie nhỏ giọng nói.
“Hình như là có chuyện như vậy.
”
Tây Mạn là một nhà văn viết về đề tài thanh xuân mới nổi hiện nay, mới xuất bản một quyển sách đã nhận được sự hưởng ứng rất lớn, nhưng tác giả này ngay cả Weibo cũng không có, rất thần bí.
“Cô có biết trước kia Tây Mạn là ai không?” Millie lại hỏi.
Diệp Phi lại lắc đầu —— cô rất ít ăn dưa, chỉ chuyên chú vào tác phẩm, năm đó lựa chọn đến công ty này làm biên tập viên thực tập, không phải đều là bởi vì yêu thích những con chữ sao.
“Trước kia Tây Mạn chính là Lộc Phan Đạt của công ty chúng ta đó.
”
Lộc Phan đạt…… Đầu óc Diệp Phi chậm chạp trong một giây, nhìn màn hình máy tính, quyển tiểu thuyết mình đang đọc chính là bản thảo mới của Lộc Phan Đạt……
“Bút danh trước kia của Tây Mạn chính là Lộc Phan Đạt của công ty chúng ta, nhưng mà cái tên Lộc Phan Đạt này đã từng rất có sức ảnh hưởng, mấy năm đầu công ty chúng ta đều ký bút danh hai mươi năm, lúc ấy Tây Mạn muốn mang theo bút danh của Lộc Phan Đạt rời đi, tổng biên tập bảo cô ấy bồi thường một số tiền vi phạm hợp đồng rất lớn, Tây Mạn không muốn đi, sau này không giải quyết được, vừa lúc Tây Mạn bị đối thủ của chúng ta đào đi với giá cao cao… Hiện tại bản thảo dưới bút danh Lộc Phan Đạt, ừm, tất cả đều là bản thảo súng (*), cô có hiểu không?”
(*) Bản thảo súng: ý nói đó là bài viết của người khác.
(Baidu)
“Vậy vì sao lại không ký với một quyển sách mới khác?” Diệp Phi lại hỏi.
“Giá thấp mua được bản thảo súng, dùng tên của Lộc Phan Đạt để phát hành, vậy thì không phải tự nhiên sẽ có người hâm mộ mua sao, ký với một tác giả mơi, cũng không thể bảo đảm doanh số tiêu thụ, đúng không, mấy ngày trước chúng ta lên báo có mấy quyển sách đều bị tổng biên tập đánh trượt hết, lý do đương nhiên là tác phẩm của người ta có tốt đến đâu, nhưng tác giả lại không có danh tiếng,” Millie thở dài, “Vốn dĩ báo giấy đã không quá khởi sắc, nữ vương còn làm như vậy.
”
Diệp Phi ngơ ngác một lúc, Millie cũng tiếp tục xem bản thảo của mình.
Ngày đó Diệp Phi nhìn chằm chằm màn hình máy tính kiểm tra từng câu một, lúc tổng biên tập đi còn khen cô một câu, “Không tồi, vẫn phải tích cực làm việc một chút, đây là vì tốt cho cô.
”
Diệp Phi cũng chỉ lễ phép cười cười.
Tổng biên tập tan tầm.
Diệp Phi kiên trì đọc xong bản thảo cuối cùng, sau khi lưu lại, mới phát hiện cả tầng lầu đều tối đen, cô vội vàng cầm điện thoại nhìn thoáng qua, thế à đã mười một giờ rưỡi rồi.
Trên điện thoại cũng không có cuộc gọi nhỡ nào, Diệp Phi theo bản năng cho rằng Lê Tiện Nam chắc chắn sẽ không chờ đến lúc này, sau khi quét thẻ tan tầm, lại không nghĩ rằng, trên đường con đường lớn vắng tanh, chiếc xe màu đen đỗ ở ven đường, Lê Tiện Nam thật sự chờ rất lâu, cũng không thúc giục cô, cũng chưa từng rời đi.
Anh cứ như vậy đứng ở bên cạnh xe, hai tay tùy ý đút vào vào trong túi, hình như cứ như vậy đứng chờ ở bên cạnh xe.
Mười một giờ đêm, gió đêm rất lạnh, nếu như trước kia vào lúc này, không có tàu điện ngầm, chỉ có thể tự mình đi bộ về, năm 2013 còn chưa có xe đạp công cộng xuất hiện, cô lại không nỡ bắt taxi, vì thế mỗi lần trở lại ký túc xá thì đều đã hơn mười hai giờ đêm, ngày hôm sau còn phải thức dậy sớm, cũng chính bởi vì như vậy, quan hệ ký túc xá không quá hòa hợp.
Mà hiện tại, Lê Tiện Nam đứng ở đây, ánh mắt trong suốt nhìn qua, mũi Diệp Phi bất giác cảm thấy chua xót —— ngoại trừ Tiết Như Ý, đây hẳn là một chút ấm áp còn sót lại của cô trong thành phố rộng lớn như thế này.
“Sao anh lại đứng chờ lâu như vậy……” Diệp Phi đi qua, thấp giọng nói, “Nếu anh bận, thì có thể đi trước.
”
“Đã đồng ý chuyện chờ em rồi, đi rồi thì còn gì là đồng ý nữa, dù thế nào cũng không thể để cho em đi về một mình trễ như vậy được, nhìn xem đã hơn mười một giờ rồi, tàu điện ngầm cũng đã dừng hoạt động rồi, đúng không?”
Lê Tiện Nam giúp cô mở cửa xe, Diệp Phi ngước mắt lên nhìn anh, tay Lê Tiện Nam tùy ý gác lên cửa xe, bảo vệ cho vô.
Diệp Phi ngồi vào trong xe, nói cảm ơn với anh.
“Ngày mai là tết Dương Lịch, còn tăng ca đến mức đó sao?”
“Không nhất định.
”
“Có tiền làm tăng ca không?”
Diệp Phi lắc đầu, không phải là tổng biên tập cũng đã nói “Người trẻ tuổi nên làm việc chăm chỉ hơn nữa” sao.
Lúc này Diệp Phi còn cảm thấy tăng ca cũng không có gì, ít nhất có thể để lại một ấn tượng tốt cho tổng biên tập, dù sao thì kỳ thực tập còn chưa kết thúc.
“Thời gian của kỳ thực tập còn bao lâu?”
“Nửa năm.
”
“Em có biết hợp đồng lao động của mình là bao lâu không?” Lê Tiện Nam vừa lái xe, vừa thuận miệng hỏi một câu.
Diệp Phi không nghĩ tới vấn đề này, sửng sốt trong một giây, lắc đầu.
“Vẫn còn trẻ,” Lê Tiện Nam khẽ cười một tiếng, cũng không ngại nói cho cô biết, “Không phải là Bộ luật Lao động có quy định, thời hạn hợp đồng từ trên một năm hoặc dưới ba năm, thời gian thử việc không được vượt quá hai tháng, trước khi vào làm việc, em vẫn nên điều tra xem công ty của em có biên bản ghi chép hay không, xem công ty của em tăng ca, tiền làm tăng ca cũng không có, tăng ca bao lâu rồi?”
“Sao anh biết những cái này……”
Diệp Phi lúc này còn cảm thấy mình còn trẻ, ở trong xã hội chịu nhiều cực khổ hơn một chút cũng tốt.
“Cũng chỉ biết sớm hơn em mấy năm mà thôi,” Lê Tiện Nam cười nhạt, hất cằm, “Trong xe có nước, khát thì tự mình lấy.
”
Giọng điệu rất khiêm tốn, nghe cũng không cảm thấy giả tạo.
“Đừng ỷ vào mình còn trẻ mà cảm thấy thời gian và tâm huyết không đáng giá,” Lê Tiện Nam nói một câu như vậy, giống như một trưởng bối, lại càng giống một người bạn chưa từng gặp mặt trước kia, “Dù sao thì cũng học từ Đại học Yến Kinh ra, thanh xuân của em cũng chỉ có mấy năm như vậy.
”
Diệp Phi quẫn bách cười cười, Lê Tiện Nam nhìn cô, vô tình liếc mắt một cái, thu hết tất cả quẫn bách của cô vào đáy mắt, rồi sau đó lười biếng cười một tiếng, “Sợ tôi?”
“Không có……”
Chỉ có hai chữ vu vơ như vậy, kết hợp với giọng nói trầm thấp lại thêm nụ cười ẩn ý của anh, cô giống như bắt đầu rơi vào một con đường không thể nào quay lại, Diệp Phi ngập ngừng một câu, lại cẩn thận nói một câu cảm ơn.
Lê Tiện Nam vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có một cô gái “thú vị” như vậy, nhân lúc đèn đỏ, anh nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ xe, cửa sổ đen như mực phản chiếu hình ảnh Diệp Phi ngồi ở ghế phụ, nhìn cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, ăn mặc vẫn giống như học sinh, nhìn dáng vẻ rất hiểu chuyện.
Ngày đó, Lê Tiện Nam có lẽ cũng là bị ma quỷ ám, liền hỏi cô một câu, đi đến chỗ này, có đi không?
Diệp Phi cũng không hỏi đi đâu, nói được.
Nơi Lê Tiện Nam đưa cô đi kỳ thật là do Triệu Tây Chính tổ chức liên hoan đêm giao thừa, ở tầng cao nhất của khách sạn Hòa Bình, nhìn từ xa, đã thấy tòa nhà này rực rỡ này, ánh đèn lộng lẫy phản chiếu vào đêm đen như mực, ở đường lớn trước cửa khách sạn có không ít siêu xe đỗ, khi Diệp Phi và anh xuống xe, bước chân Lê Tiện Nam dừng lại đợi cô.
Anh không nói gì, đứng ở phía trước, quay đầu lại nhìn cô.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, như là một cuộc trưng cầu ý kiến trong im lặng.
Diệp Phi cảm thấy có rất nhiều chuyện, đều là bắt đầu từ ngày cô cất bước đuổi theo anh.
Cô chỉ tin tưởng mà không hề có lý do gì, Lê Tiện Nam là một người rất tốt.
Khách sạn rất yên tĩnh, ánh đèn màu champagne làm cho làm cho tất cả đều được mạ một tầng ánh sáng xa hoa, tấm thảm dài màu đỏ sậm, quản lý ở đại sảnh nhìn thấy anh lễ phép khách khí dẫn anh đến thang máy, Diệp Phi chưa bao giờ biết anh làm gì, nhưng ngày đó Triệu Tây Chính lúc nào cũng gọi anh một tiếng “anh Nam”, vậy thì đại khái cũng đã có đáp án.
Ngắm cảnh qua thang máy trong suốt, thành phố Yến Kinh phồn hoa dần dần thu nhỏ lại, đến cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy phía dưới tựa như một đống kim cương vụn lấp lánh.
Toàn bộ tầng trên cùng chỉ có mấy phòng tổng thống, đều bị Triệu Tây Chính bao hết, cửa gỗ chạm trổ hoa không cách âm tốt lắm, tiếng âm nhạc bên trong rất lớn, nhịp trống đập lên ngực cô, che một tầng sương mù.
Người đứng gác cửa mở ra.
Đại sảnh vàng rực rỡ ban đầu được đổi thành đèn chiếu, ánh sáng mờ ám chiếu xuống, ở giữa có một cái bục cao và ống thép, người phụ nữ mặc bộ quần áo bó sát và ống thép chống thấm nước đi giày cao gót siêu cao nhảy múa gợi cảm.
Nhưng dưới bục cũng không có ai xem, phía dưới mấy người trẻ tuổi vây quanh ở trước bàn lắc xúc xắc, trên bàn bày một vòng rượu và hoa hòe lòe loẹt, cũng có mấy cô gái trẻ ngồi ở kia nói chuyện phiếm.
Hôm nay Triệu Tây Chính còn chưa uống rượu, trước kia Diệp Phi thường xuyên nhìn thấy người này ở trên tin tức giải trí.
Diện mạo cực tốt, bố anh ta là ông chủ của một tập đoàn khách sạn cao cấp nào đó, nghe nói để có được đứa con trai này cũng không dễ dàng gì, phải đến Mỹ làm thụ tinh trong ống nghiệm, từ nhỏ đã được vô cùng nuông chiều, người đi du học mấy năm được mạ vàng, sau khi trở về cũng không có tâm tư kế thừa gia nghiệp, đầu tư một câu lạc bộ trò chơi, lâu lâu cũng có một vài tai tiếng với các người mẫu nữ và những người đẹp khác nhau.
Anh