Diệp Phi bị ép ở nhà nghỉ thêm mấy ngày, nghĩ đến thì gần đây cô cũng đi chơi khá nhiều, bình thường không vận động gì, lần trước đi Xuân Tân leo núi, ở nhà nghỉ ngơi mất mấy ngày chân đều đau nhức, dẫn tới ánh mắt tế nhị của Triệu Tây Mi, Diệp Phi ném một cái gối ôm qua, nói leo núi, nghĩ cái gì vậy.
Triệu Tây Mi lập tức cười bắt lấy gối ôm nói, chị nghĩ cái gì.
Lúc này vừa đi xem buổi concert, vừa thử váy cưới cả ngày, sức lực và tinh thần của Diệp Phi đều bị tiêu hao gần hết, ở một mức độ nào đó cũng nhờ có Lê Tiện Nam xin nghỉ giúp cô.
Sau đó thấy đến ngày thứ ba mà Diệp Phi còn chưa hồi phục lại, Lê Tiện Nam dứt khoát nhân lúc cô đi tắm rửa gọi cuộc điện thoại thứ hai, rồi sau đó Hàn Dịch ăn ý để lại cho Diệp Phi một lời, nói chờ thêm mấy ngày nữa trực tiếp tới tham gia cuộc họp báo ra mắt sản phẩm mới đi, trước đó không lâu cô cũng đã tăng ca nhiều ngày như vậy, sức khỏe là vốn liếng.
Sau khi Diệp Phi tắm rửa xong nhìn thấy tin nhắn này, lúc ấy thật sự cho rằng ông chủ này thông cảm cho cô, sau đó lúc soạn tin nhắn trả lời, thuận tiện lật lại lịch sử trò chuyện của hai người —— lần duy nhất cô và Hàn Dịch nói chuyện chính là, báo cáo tiến trình dự án, Hàn Dịch chỉ gửi một từ ok.
Diệp Phi bán tín bán nghi, lại cảm thấy nhất định là Lê Tiện Nam thổi gió gì đó, ôm điện thoại đi từ phòng tắm ra, kết quả Lê Tiện Nam ngồi trên sô pha bắt chéo hai chân xem Ipad.
Cô nắm chặt khăn tắm đi đến ngồi xuống, tóc mới sấy khô được một nửa —— hoặc là theo một blogger nói, sấy tóc khô bảy phần là tốt nhất cho mái tóc.
Cô tiến lại gần xem Lê Tiện Nam đang xem cái gì, kết quả phát hiện anh đang so sánh bộ sưu tập một vài thương hiệu váy cưới cao cấp.
Ngày đó Diệp Phi đi thử váy cưới, cô tự mình thử rất vui vẻ, nhìn cái gì cũng thấy đẹp, thế cho nên sau khi trở về Lê Tiện Nam hỏi cô, vẻ mặt cô mờ mịt, giống như một đứa trẻ chỉ là đến chơi cho đã ghiền.
Lê Tiện Nam luôn có thể làm rất thoải mái, ngày thử váy cưới đó Lê Tiện Nam đã chọn mấy bộ chụp ảnh lại cho cô, mỗi một kiểu dáng anh đều ghi nhớ, lén trao đổi với nhà thiết kế.
Diệp Phi thần kinh thô ở rất nhiều chuyện, cô ghé sát vào bên người Lê Tiện Nam, dựa vào trong lòng anh, duỗi tay trượt màn hình xuống, mới phát hiện Lê Tiện Nam và nhà thiết kế sư đã trao đổi được hai ngày, thậm chí anh còn nhớ rõ tất cả số đo của cô một cách kỹ càng tỉ mỉ, gửi cho thiết kế sư những phong cách Diệp Phi thích mà đã được đánh dấu.
Màu sắc và thiết kế muốn đơn giản một chút, làn váy không cần quá lớn, Diệp Phi không thích đi giày cao gót lắm, chỉ nhìn thấy anh đã gửi đi rất nhiều.
Cô cũng đã quên mình tìm anh muốn nói chuyện gì, im lặng lướt trên màn hình, hốc mắt cố gắng kìm nén sự chua xót.
Lê Tiện Nam dứt khoát đưa Ipad cho cô xem, Diệp Phi không cẩn thận ấn vào bản ghi nhớ, lại nhìn thấy được một danh sách thật dài.
Lê Tiện Nam ở trong trí nhớ của cô luôn là một người rất ít nói lời sến súa, hai người cũng rất ít khi nói chuyện phiếm ở trên WeChat.
Anh hơi ít nói.
Phía dưới bản ghi nhớ là những con số viết hơn hai mươi điều, ngày tháng đều rất ngẫu nhiên, những thứ được ghi lại cũng rất lộn xộn.
—— Phi Phi là một tiểu Bạch Dương, không có tính kiên nhẫn, phải dỗ dành.
—— Họp xong phải nhớ trả lời tin nhắn của cô ấy.
—— Kỳ sinh lý không quá cố định, chuẩn bị Ibuprofen trước ba ngày, để ở tủ đầu giường, cũng phải bỏ một hộp thuốc giảm đau ở trong túi xách của cô ấy.
—— Mỹ phẩm dưỡng da sữa rửa mặt sắp dùng hết rồi, buổi chiều thuận đường mua về.
—— Lần trước cầu hôn quá tùy tiện, còn phải cầu hôn chính thức một lần.
—— Ngày mai trời mưa, lấy ô cho cô ấy.
—— Tuần sau Diệp Phi họp nhất định phải đi giày cao gót, buổi sáng chuẩn bị dép lê ở trên xe.
—— Chiều ngày 12 tháng 6 năm 2019, đến lấy kim cương, phải đi lấy.
Diệp Phi luôn có thể tìm được rất nhiều chứng cứ được anh yêu từ chuyện nhỏ nhặt này đến chuyện khác, ngày đó hốc mắt Diệp Phi chua xót, cằm đặt ở trên vai anh, không nói một lời nào mà nhìn anh.
Lê Tiện Nam nắm chặt tay cô, buồn cười nghiêng đầu nhìn cô, một cái tay khác nhéo chóp mũi cô, “Sao lại chọc em khóc rồi?”
Diệp Phi nhẹ nhàng lắc đầu, ôm tay anh, nói, “Chỉ là em nghĩ đến thật lâu thật lâu trước kia.
”
“Thật lâu thật lâu trước cái gì?” Lê Tiện Nam kéo tay cô, thấp giọng hỏi cô, ngữ điệu tựa như có cất giấu một chút ý cười.
“Thật lâu thật lâu trước kia, em luôn cảm thấy tính yêu là phải dựa vào ngôn ngữ để chứng minh, khi đó anh đều chưa bao giờ nói với em, cũng không cho em lời hứa hẹn, em luôn là rất không có cảm giác an toàn, nhưng em lại cảm thấy, anh lại thật sự yêu em.
”
Giống trên con đường không có một bóng người, cô đi rất gập ghềnh, cũng may đi vài bước về phía trước, có thể nhặt được một vài chứng cứ được anh yêu, tự như Mario vượt ải trên đường còn có thể lục tìm được đồng vàng trên đó.
Cô đã đi được hai bước trên con đường này, vẫn còn có thể cảm nhận được tình yêu của anh.
Những năm chia xa đó cũng thật sự quá khó khăn.
Nhưng không có lời hứa hẹn, lại có mười ngàn chi tiết yêu cô.
Lê Tiện Nam khép ngón tay cô lại, nắm trong lòng bàn tay, ngón tay luồn vào, đan chặt mười ngón vào nhau cùng cô, nhắc đến những chuyện này, lại cảm thấy hơi xót xa.
Cũng cũng may là Diệp Phi.
Cũng cũng may cô có thể cảm nhận được tình yêu của anh dù khi đó anh im lặng không nói gì.
“Phi Phi, anh yêu em bằng cả trái tim mình.
” Anh nắm lấy ngón tay cô, nghiêng đầu hôn lên trán cô, cô vừa mới tắm rửa xong, trên người còn có mùi sữa tắm.
Diệp Phi ngước mắt lên nhìn anh, Lê Tiện Nam cong môi cười với cô, ánh mắt vẫn dịu dàng trước sau như một.
“Là yêu em bằng cả trái tim.
”
Thì ra là, mỗi một lần trộm tìm được một chút tình yêu lẻ tẻ, trái tim của cô luôn mềm mại và chua xót đi, trước kia cũng luôn cảm thấy mình sẽ không được yêu, kết quả thời gian trôi qua rất nhiều năm, mỗi lần cô quay đầu lại nhìn, đều có thể phát hiện thì ra mình được anh yêu thật lâu thật lâu, được anh yêu rất nhiều rất nhiều.
Được người khác yêu, sẽ cảm động.
Anh yêu cô bằng cả trái tim của mình.
–
Vào đầu tháng sáu, app trọng điểm thứ hai của công ty chính thức ra mắt, chiều hôm đó tổ chức buổi họp báo, sau khi buổi họp báo kết thúc là một bữa tiệc tối tư nhân nhỏ.
Váy của Diệp Phi do Lê Tiện Nam chọn, một chiếc váy đuôi cá dài màu trắng, cô không cần phải phát biểu gì cả, nhưng dù sao cũng là giám đốc sáng tạo, còn phải hợp tác và liên lạc cùng một vài đối tác.
Ngày đó trước khi Lê Tiện Nam đưa cô đi, Diệp Phi cứ nhất định phải đi một đôi giày cao gót, Lê Tiện Nam cũng không nhiều lời với cô, lặng lẽ chuẩn bị chuẩn bị một đôi dép mềm ở ghế phụ cho cô.
Hội trường được bố trí rất đẹp và rất thoải mái, chắc là Triệu Tây Mi tham gia vào thiết kế, khu nghỉ ngơi trong hội trường bày rất nhiều hoa tươi, các loại hoa hồng màu sáng, tông màu vừa lãng mạn vừa dịu dàng.
Ngày đó thực tập sinh cứ đòi phải chụp ảnh cho Diệp Phi, Triệu Tây Mi và Tiết Như Ý, nói không thể để khung cảnh này lãng phí được, bốn cô gái nhỏ đứng ở trước tường hoa chụp ảnh vô cùng vui vẻ, Lê Tiện Nam ngồi trên sô pha đối diện, tầm mắt dừng ở trên người Diệp Phi, chiếc váy màu trắng váy phác hoạ ra đường cong uốn lượn quyến rũ, trong tay cô còn cầm một bông hoa hồng màu trắng, ánh mắt va vào anh, lập tức cười rộ lên, không giống như là tham gia hoạt động, ngược lại có điểm giống cô dâu.
Sâu khi buổi họp báo kết thúc là một tiệc tối tự do nhỏ, Diệp Phi ngồi bên cạnh Lê Tiện Nam ăn một miếng bánh ngọt, một lúc sau lại muốn qua đến nói chuyện.
Lê Tiện Nam ngồi một mình ở một chỗ vắng người chờ cô.
Rất nhiều người đến nơi này đều là nhà đầu tư, còn có một vài người của Cục Du lịch.
Có người quen biết Lê Tiện Nam, cũng đến đây bắt chuyện với anh, đương nhiên cũng nhìn thấy được vừa rồi anh và Diệp Phi ngồi ở cùng nhau.
Mấy năm trước ở bên cạnh Lê Tiện Nam cũng không hề có tin đồn về người khác giới nào, nhưng bắt đầu từ năm nào đó, có một vài tin đồn vớ vẩn truyền ra, nói bên cạnh Lê Tiện Nam có một người phụ nữ, còn khá trẻ, ngoại hình xinh đẹp, vào thời điểm Lê Tiện Nam khó khăn nhất, mỗi tháng vẫn sẽ mua cho cô một viên kim cương, nghe nói sau đó cô gái kia lại đi Hồng Kông, ở Hồng Kông nơi tấc đất tấc vàng Lê Tiện Nam còn mua một căn biệt thự, đặc biệt mời người thiết kế vườn nổi tiếng đến tái tạo lại Tây Giao.
Lê Tiện Nam nghe người nọ nói những lời này, nở nụ cười hiếm thấy, “Nói chuyện không thể nói bậy, là tôi thích cô ấy, cô ấy sợ người lạ sợ ồn ào, cũng là tôi đeo bám người ta mà, nói thích người ta, thì phải có thành ý, cũng không thể trông cậy vào một cái miệng chỉ nói thích là được.
”
Cái cách dùng từ “đeo bám” này hơi tế nhị, người nọ còn nói giỡn nói, làm sao có thể giỏi bằng anh được đâu.
Lê Tiện Nam thật sự nghiêm túc dùng giọng Bắc Kinh sửa lại đúng nói, “Làm sao mà lại không thể giỏi hơn tôi được, cô ấy không hề giống với bất kỳ ai, còn là nữ tiến sĩ, có văn hóa có học thức.
”
Dường như trong lòng có cảm ứng, lúc anh nói lời này, trong tay Diệp Phi bưng đồ uống đi tìm bóng dáng anh theo bản năng, Lê Tiện Nam mỉm cười với cô, Diệp Phi kết thúc cuộc nói chuyện với người khác, đi về phía anh.
“Vậy còn mấy tin đồn thì sao, sau đó nghe nói Lê tổng lại mua một ngôi nhàn ở trấn nhỏ của vùng sông nước Giang Nam, cô ấy là người Giang Nam sao?” Người nọ là người của Cục Du lịch, hỏi thêm vài câu.
“Không phải, ở bên ngoài cô ấy không thể ngủ ngon được, chỉ có thể ở nhà mới có thể ngủ thật ngon, vừa lúc cô ấy thích phong cảnh bên kia, cho nên lại một lần dựng lại Tây Giao, nói không chừng về sau già rồi còn có thể đến chỗ đó nghỉ ngơi.
”
Lê Tiện Nam cười đáp một câu.
“Vậy bây giờ cô ấy……”
“Là bà Lê.
” Lê Tiện Nam nhẹ nhàng giơ tay trái lên tay ám chỉ, trên tay anh đang đeo một chiếc nhẫn cưới, anh cầm lấy áo khoác đứng lên, “Còn nợ người ta một hôn lễ, phải đợi công việc của cô ấy hết bận rộn.
”
Ngày đó lúc tiệc tối kết thúc cũng đã hơn mười giờ tối, Diệp Phi hơi mệt, về nhà ngâm người tắm rửa dựa vào trên sô pha đắp mặt nạ chờ anh, kết quả vừa nằm ra trên sô pha đã mệt mỏi rã rời.
Lúc Diệp Phi mở mắt ra, đầu óc chậm chạp vài giây.
Đèn khảm dưới gầm giường trong phòng sáng lên, có ánh sáng rất mờ, cả phòng yên tĩnh, cô nhẹ nhàng nghiêng đầu, Lê Tiện Nam ở bên cạnh cô, cô nhớ rõ ràng là trước khi mình ngủ còn nằm trên sô pha đắp mặt nạ, duỗi tay sờ sờ trên mặt, dường như đều được anh chăm sóc rất kỹ càng.
Khi còn nhỏ mỗi lần xem TV đến khuya, đều sẽ được ba bế về trên giường, khi tỉnh dậy thì mình đã nằm trên giường —— vào lúc này sau khi nghĩ lại cô mới phát hiện, khi còn nhỏ căn bản sẽ không bị mất ngủ, bởi vì mặc kệ lúc nào, đều có ba mẹ luôn luôn yêu cô, nhà là nơi có thể an ổn ngủ ngon.
Mấy năm khó khăn nhất, cô ở nhà dì làm bài tập đến khi ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy thì đã là hai giờ sáng, dì dượng đều đã đi ngủ, cô vẫn còn ngồi trong phòng khách, xung quanh là một mảnh tối đen, giống như đang nhắc nhở cô là một đứa trẻ không được ai yêu.
Thậm chí lúc học đại học, thư viện mở cửa 24/24, cô học tập đến khuya, khi tỉnh thì quản lý thư viện gần như không có ai, khi đó ngoài cửa sổ là một mảnh đen kịt, điện thoại không có một tin nhắn, cô càng cảm mình giống như một người bị thế giới vứt bỏ.
Khi còn nhỏ ngóng trông lớn lên, đến khi trưởng thành lại ngóng trông trở lại khi còn nhỏ.
Nhưng từ trước đến nay thời gian đều sẽ không chảy ngược, ở trong thế giới vừa tàn khốc vừa lạnh nhạt này, cô may mắn gặp được anh.
Cô nhẹ nhàng lật người nhìn anh, giống như tại khoảnh khắc này được quay về khi còn nhỏ, trộm ngủ thiếp đi, tỉnh dậy được anh bế về giường.
Cô nằm bên cạnh anh, có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, mặc dù như vậy, cũng được anh yêu sâu đậm.
Lê Tiện Nam không ngủ quá sâu, cảm nhận được động tĩnh của cô, anh chậm rãi mở mắt ra, hai người đối diện nhau trong đêm tối.
“Sao lại tỉnh rồi?” Lê Tiện Nam thấp giọng hỏi cô.
Diệp Phi lặng lẽ tiến đến gần, ôm cánh tay anh cọ cọ một chút, còn chưa nói gì, bụng đã phát ra âm thanh ùng ục.
Buổi tối Diệp Phi không ăn được mấy miếng, tuy rằng trước kia thường ăn chắp vá cho qua, nhưng bây giờ miệng cũng bị Lê Tiện Nam nuôi đến xảo quyệt.
Lê Tiện Nam nghe thấy được, hỏi cô, “Đợi lát nữa ngủ tiếp?”
“Anh làm gì?” Diệp Phi cũng thấp giọng hỏi anh.
Lê Tiện Nam cũng vừa tỉnh dậy, anh chậm lại vài giây, từ từ xốc chăn lên ngồi dậy, Diệp Phi nằm trên giường, anh cúi người xuống, hôn lên trán cô, “Làm chút đồ ăn lót dạ cho em, buổi tối chỉ ăn được mấy miếng