Thông tin truyện Bình Minh Và Hoàng Hôn

Bình Minh Và Hoàng Hôn

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình

Lượt xem:

136

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 7/10 từ 11940 lượt

REVIEW TRUYỆN BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN

Tác giả: Tân Di Ổ

Thể loại: Hiện đại, nữ cường, ngược nam, nam chính thâm tình, HE

Độ dài: 21 chương+ NT

Tình trạng: Hoàn edit.

*****

Chỉ An từng hỏi Kỉ Đình, rằng trên đời này có hòn đảo nào không bao giờ chìm đắm hay không?

Anh nói rằng có, chỉ cần cô tin.

Chỉ cần em tin, anh sẽ mãi là hòn đảo bình yên để em dừng chân khi nào em mỏi mệt.

Kỉ Đình được sinh ra trong một gia đình gia giáo. Nhà họ Kỉ chỉ có một đứa con là anh, nên cha mẹ đã dồn hết tình yêu và tâm sức để nuôi dạy anh nên người. Khi còn nhỏ, Kỉ Đình là một đứa trẻ ngoan ngoãn và lễ phép, lớn hơn chút nữa lại tuấn tú và giỏi giang hơn người, anh chưa bao giờ khiến cha mẹ phải bận tâm, luôn là niềm tự hào của nhà họ Kỉ. Mọi người xung quanh luôn dành cho anh những lời khen ngợi, tán dương, duy chỉ có cô bé Chỉ An lại hỏi anh rằng: "Kỉ Đình, anh cứ thế này có mệt lắm không?”

Anh cứ thế này có mệt lắm không?

Một câu hỏi giản đơn như thế, lại khiến Kỉ Đình nhớ mãi không quên suốt những năm tháng sau này.

Chỉ An là một đứa trẻ đáng thương. Những người xung quanh luôn cho rằng, Chỉ An và Chỉ Di là hai đứa con gái sinh đôi của nhà họ Cố, nhưng thật ra, chỉ có mỗi Chỉ Di là con gái của ông Cố Duy Trinh và bà Uông Phàm, còn Chỉ An chỉ là đứa con hoang của ông và một người đàn bà khác trong một lần lầm lỡ mà thôi.

Khi còn bé, Chỉ An đã có thể cảm nhận một cách rõ ràng sự phân biệt đối xử của cha mẹ đối với mình và chị gái. Vậy nên, cô bé Chỉ An luôn cố gắng trở nên nổi bật hơn Chỉ Di để được cha mẹ khen ngợi và ôm vào lòng. Đến năm tám tuổi cô mới biết, cho dù mình có cố gắng đến thế nào đi chăng nữa thì họ vẫn chẳng bao giờ để ý đến cô, bởi vì trong mắt hai người cô gọi là "bố" và "mẹ", chỉ có mỗi Chỉ Di là con gái của họ thôi.

"Có lần em được thưởng bông hoa đỏ, hớn hở đem về khoe với bố mẹ, họ chỉ liếc qua một cái rồi quẳng sang một bên, Chỉ Di không được bông hoa đỏ, nhưng bố mẹ lại ôm chị ấy vào lòng. Về sau em mới hiểu, một khi họ đã không ưa rồi, thì cho dù em có ngoan có giỏi đến đâu họ cũng chẳng coi ra gì, thế thì vì sao em phải cố làm vừa lòng bố mẹ chứ? Bố em chỉ đến lúc mắng em mới chịu nhìn em bằng cả hai con mắt thôi."

Lần đầu tiên Kỉ Đình gặp Chỉ An, là khi cô bé Chỉ An tám tuổi đang ngồi khóc dưới ánh trăng mờ ảo. Khi đó, bé con mặc chiếc váy màu hồng phấn ấy trông mong manh tựa thủy tinh, khiến anh không nén nổi ước ao nâng niu cô trong lòng bàn tay mình. Lust Aveland

Chỉ An từ nhỏ đến lớn chưa từng được chiều chuộng, chở che, vậy mà khi đó, một cậu bé xa lạ bỗng đến bên cô và nói với cô rằng: “Có anh ở bên cạnh đây, em không phải sợ gì cả.”

Có anh ở bên cạnh đây, em không phải sợ gì cả.

câu nói đơn giản thế thôi, lại trở thành vầng mặt trời rực rỡ soi sáng một trái tim luôn chìm trong màn đêm u tối.

Thế nhưng khi đó, Kỉ Đình mới chỉ là một cậu bé mười một tuổi, mà Chỉ An và Chỉ Di lại có khuôn mặt với nhiều nét tương đồng nên việc nhầm lẫn là không tránh khỏi. Và Kỉ Đình khi đó đã cho rằng Chỉ Di mới là cô bé mà anh đã hứa sẽ bảo vệ, chở che.

Vậy nên, từ nhỏ đến lớn chỉ có Chỉ Di là thân thiết với anh, còn Chỉ An vẫn luôn cô độc trong thế giới của riêng mình.

Chỉ Di yêu Kỉ Đình, có lẽ là yêu ngay từ lần đầu gặp mặt. Để rồi, ngày hôm ấy, khi chiếc xe taxi mất lái lao về phía cô và Chỉ An,và Kỉ Đình chỉ có thể cứu một người, anh đã không do dự mà nắm tay Chỉ An kéo về bên mình. Lúc đó, Chỉ Di mới biết, hóa ra chàng trai cô thầm mến lại đem lòng yêu đứa em gái mà cô thương nhất trên đời.

Hóa ra, Kỉ Đình vẫn yêu Chỉ An, dù anh luôn cho rằng cô không phải là bé con ngày ấy.

Sau tai nạn hôm ấy, Chỉ Di bị mù, Chỉ An cũng rời đi, mang theo cả trái tim Kỉ Đình đi mất.

Thật ra, tình yêu không phải là tất cả, chỉ là một phần của cuộc sống mà thôi. Nếu không có Chỉ An, cuộc sống của anh vẫn cứ như vậy mà tiếp diễn. Chỉ là, hình bóng của cô cứ trở đi trở lại trong tâm trí khiến anh thao thức mỗi khi đêm về.

Thế rồi, anh quyết định đi tìm cô.

“Con đã phải để ý quá nhiều thứ rồi mẹ ạ. Con đã từng hy vọng mỗi người đều hài lòng, con không muốn làm tổn thương bất kỳ ai, nhưng kết quả thế nào đây? Kết quả là chẳng ai vui vẻ hết, ai cũng cảm thấy mình bị tổn thương. Còn con! Có ai từng nghĩ cho con đây? Con cần một cuộc sống ra sao, con muốn ở bên cạnh ai? Con chịu đựng cái cuộc sống kiểu tiêu bản thế này đủ rồi. Không sai, mọi người đều nhận ra rồi đấy, con điên rồi, con chỉ muốn có Cố Chỉ An thôi, bất kể trong lòng cô ấy có con hay không, con cũng cam tâm tình nguyện. Như thế này con còn thấy mình là người bằng xương bằng thịt, thế nên con bằng lòng!”

Kỉ Đình đã bất chấp tất cả để tiến về phía Chỉ An, Chỉ An cũng chấp nhận đứng lại để anh có thể chạy đến ôm cô vào lòng. Nhưng Kỉ Đình rất sợ, sợ rằng chỉ cần anh buông lơi bàn tay một chút thôi, Chỉ An sẽ ngay lập tức rời bỏ anh như cô đã từng làm khi trước.

"Lúc nãy anh về, trông thấy em đang ngủ, mới nghĩ bụng, nếu ngày ngày đi làm về đều được nhìn thấy em như thế này thì tốt biết mấy. Có điều anh sợ lắm..."

“Sợ gì cơ? Cái anh chàng ngốc nghếch này!”

“Sợ là thời gian chúng mình ở bên nhau đã được định đoạt ngắn dài, giờ mỗi ngày đều được nhìn thấy em, hạnh phúc biết chừng nào, nhưng như thế liệu có phải đã tiêu xài hết thời gian trong cả kiếp này rồi không?”

“Thế anh muốn chia đều khoảng thời gian này thành mỗi ngày một chút, hay muốn gom lại dùng hết một lượt luôn?”

“Anh mong là có thể kéo nó ra thành vô tận”.

Đến cuối cùng, khi Kỉ Đình phải chọn lựa giữa Chỉ An và gia đình mình, anh đã chọn Chỉ An. Khi anh đưa ra quyết định ấy, cũng là lúc anh tự chặn hết đường lui cho mình. Anh không cần gì cả, chỉ cần được nắm tay cô, cùng cô đi khắp thế gian này.

"Chỉ An, hãy đưa anh đi với!"

Đi đâu cũng được, chỉ cần nơi đó có em.

*****

Trong các tác phẩm của Tân Di Ổ, cùng với việc phơi bày những sự thật trần trụi của đời sống, những tình cảm bình dị mà thiêng liêng cũng luôn được khắc họa và tô đậm một cách giản đơn mà sâu sắc vô cùng. 

Trong "Hoàng hôn và bình minh", đó là tình chị em giữa Chỉ An và Chỉ Di.

Chỉ Di rất yêu Kỉ Đình, một thứ tình cảm kéo dài suốt nhiều năm như vậy chắc chắn không phải sự thích thú, ngưỡng mộ đơn thuần giữa những đứa trẻ, mà đó là thứ tình cảm bền lâu, bén rễ trong tim và lớn dần theo năm tháng. Mình cho rằng, Chỉ An yêu Kỉ Đình bao nhiêu, thì Chỉ Di cũng yêu Kỉ Đình chừng ấy. Vậy mà khi biết Kỉ Đình yêu Chỉ An và rồi vĩnh viễn mất đi đôi mắt, Chỉ Di vẫn không hề oán hận. Đến cuối cùng, cô vẫn tìm cách tác thành cho Kỉ Đình và Chỉ An. Đứa em gái nhỏ của cô đã chịu khổ nhiều rồi, bây giờ cô chỉ mong cho Chỉ An hạnh phúc.

Một cô gái lương thiện và bao dung như vậy, nhất định sẽ tìm được chàng trai yêu cô như Kỉ Đình yêu Chỉ An thôi.

Mình tin là như thế!


Bình luận truyện