31
Nguồn thiếu chương
32: Hoa Cúc Đen Và Dưa Chuột Lớn Là Tên Giang Thương
Hai ngày sau, Muộn Du Bình làm việc nhanh gọn kiểm tra xong hết tất cả đường khẩu, số tiền thất thoát được anh tổng hợp vào một cuốn sổ rồi đưa tôi xem.
"Cậu xem cho kỹ.
Sau này cứ theo y như vậy mà làm."
Tôi nhận sổ sách nhìn qua một lượt, càng xem càng kinh ngạc.
Số tiền thất thoát gần như đã được các chưỡng quỹ trả lại đủ, lần này coi như Muộn Du Bình hốt được một mớ tiền lớn từ đám cáo già kia rồi!
"Anh được lắm nha!" Tôi tấm tắc ngợi khen: "Tôi còn chưa nghĩ tới việc phải bắt bọn cáo già kia ói tiền ra mà anh đã làm rồi."
"Chỉ cần có người dẫn đầu làm gương thì tự động những người sau cũng sẽ tự động ói tiền thôi."
Tôi suy nghĩ một chút, đúng là trước đây có từng nghe Vương Minh nói về việc những người từng theo chú Ba rất ngưỡng mộ Muộn Du Bình, còn chủ động nộp tiền thất thoát, xem ra những người khác nhìn thấy như vậy cũng bèn học theo, ngoan ngoan đưa tiền ra.
Mặc dù trong lòng bọn họ không muốn, nhưng nói cho cùng bọn họ vẫn phải làm việc dưới trướng tôi, dù không cam lòng thế nào thì ngoài mặt vẫn phải nghe lời tôi thôi.
Đúng là Bình Ca uy vũ, chỉ với một lần ra mặt đầu tiên mà đã thu được lòng người!
"Số tiền thất thoát về cơ bản đã được bù lại đủ, chỉ thiếu Long Ngũ."
Long Ngũ? Trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh của lão già để râu kia.
"Ha ha ha, ông ta cũng được lắm! Lão già ngang ngược, anh cũng đã đập nhiều bảo bối của lão như vậy, cho dù bây giờ anh có giết lão thì lão cũng sẽ không nhả tiền ra đâu!" Tôi mỉm cười khoanh tay.
Khóe môi Muộn Du Bình cũng nhẹ cong cong: "Cũng phải.
Tuy chúng ta không thể làm gì lão già đó, nhưng tôi cảm thấy Chu Năng có thể."
Chu Năng?
Xém chút nữa là tôi quên luôn cái tên đầu heo kia rồi.
"Ông ta nói gì?" Tôi hỏi Muộn Du Bình.
"Lão không nói gì nhưng tiền thì vẫn nộp, có điều tôi cảm thấy ánh mắt của lão không tốt lành gì cho cam.
Hơn nữa một mình lão lại kiểm soát quá nhiều đường khẩu, rất không an toàn cho chúng ta."
Tôi gật đầu.
Lão đầu heo Chu Năng ỷ vào trong tay hắn có nhiều đường khẩu, dã tâm đã sớm bành trướng, lại thêm khó chịu tôi đủ lâu.
Lần trước lão công khai nhảy ra phản đối tôi nên bị Muộn Du Bình trực tiếp đá cho lão một cú, đến bây giờ tuy vẫn còn sống những đã không thể làm được gì nữa, chuyện này đối với thân thể lẫn tinh thần của lão không khác gì một sự nhục nhã vô cùng to lớn.
Nhưng lão đầu heo này là người thông minh, cho dù trong lòng lão có hận đến muốn rút gân tôi và Muộn Du Bình nhưng xét thấy tình thế hiện giờ không có lợi cho mình nên lão tuyệt đối sẽ không thẳng thừng làm khó dễ tôi mà thay vào đó là dùng tiền để dẹp yên chịu thất thoát.
Nhưng chắc chắn một điều trong lòng lão nhất định sẽ nhớ mãi cú đá mà Muộn Du Bình đã ban cho, mỗi lần nhìn Muộn Du Bình ánh mắt lão sẽ không thể kiềm chế để lộ ra một chút tâm tình thật sự.
Vừa lúc bị Muộn Du Bình phát hiện.
"Chu Năng có thể giữ lại.
Thế nhưng người này rất thông minh, tôi từng sắp xếp cho chị Nha nhúng tay vào đường khẩu của lão nhưng căn bản không thể chen lọt vào." Tôi châm chước nói: "Chúng ta phải nghĩ biện phát xử lý lão.
Tôi muốn giao đường khẩu của lão cho anh quản lí."
"Ừ." Muộn Du Bình gật đầu: "Tôi sẽ đi xử lý."
"Về số tiền bù tôi lấy được lần này.
Tôi sẽ chuyển hết vào tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ của cậu." Muộn Du Bình chợt nói.
Tôi kinh ngạc nhìn anh.
Giỏi lắm anh tôi, cuối cùng anh nhớ ra bao nhiêu chuyện rồi, có còn mất trí nhớ hay không? Sao đến cả ngân hàng Thụy Sĩ anh cũng biết vậy?
"Cách biệt giữa tôi và cậu đâu chỉ có mười năm hai mươi năm, cho nên tôi có thể biết những gì, cậu làm sao đoán được." Muộn Du Bình vừa nhìn mặt tôi đã đoán được suy nghĩ của tôi: "Tôi cảm thấy tiền kiếm được từ việc làm ăn chỉ nên luân chuyển trong việc làm ăn là tốt rồi.
Riêng cậu nên giữ lại một khoản tiền bên mình, nếu như........sau này lỡ như có chuyện gì không may, cậu cũng có thể sống thật tốt."
"Tôi có thể gặp chuyện không may gì chứ? Không phải tôi còn có anh đó sao? Có anh che chở thì tôi có gì mà sợ.
Anh cũng đâu thể chết trước tôi được." Tôi cười nói.
Muộn Du Bình cười như không cười nhìn tôi, nói: "Ngược lại cậu nói cũng đúng, chỉ cần tôi còn sống một ngày sẽ nhất định che chở cậu một ngày.
Tôi cũng sẽ không chết trước cậu, cho nên cậu không cần lo lắng."
Tôi đưa tay sờ mặt anh: "Cái tên ngốc này, sao làm gì anh cũng chỉ nghĩ cho tôi không vậy, sao không biết bỏ số tiền đó vào tài khoản của mình đi.
Tôi....dù thế nào tôi cũng phải chết trước anh, sau này chỉ còn lại mình anh, có chút tiền trong người chẳng phải tốt hơn sao?"
"Tôi đã nói cách biệt giữa hai chúng ta không chỉ có mười, hai mươi năm, nên làm sao cậu biết tôi không có tiền?"
Mịa bà, không phải chỉ là sống nhiều hơn tôi có mấy thập niên thôi hay sao, mắc cái gì mà anh cứ nhắc đi nhắc lại hoài vậy?
Ý của anh chính là anh đã lớn tuổi, đã nhìn đủ thế gian rộng lớn và hồng trần thế tục này rồi, cho nên ông đây sinh trễ hơn anh mấy thập niên dù có xách quần lên rượt cũng không thể vươn tới cái tầm của anh phải không?
........Bình ca, anh đây là vừa đấm vừa xoa phải không!
Cơ mà, nửa câu sao anh nói cái gì?
"Anh có rất nhiều tiền?" Tôi chỉ vào anh, lớn tiếng hỏi.
"Tiền của tôi so với tất cả tiền làm ăn của cậu cộng lại đều nhiều hơn rất nhiều." Muộn Du Bình nắm lấy ngón tay đang chỉ vào mặt anh, nhẹ hôn lên nó một cái: "Tôi nhớ ở thời cổ đại có truyền thuyết Kim Ốc Tàng Kiều (*).
Không mấy tôi dùng tiền của mình xây một kim phòng rồi giấu cậu vào đó?"
(*): "Kim ốc tàng kiều" dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
Xuất phát từ truyện cổ, ngày xưa có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều.
Tôi........
Anh làm tộc trưởng Trương gia nhiều năm, làm nghề đổ đấu cũng đã mấy thập niên, bạn nói anh ấy không có tiền........!đến quỷ cũng không tin.
ĐM, anh có tiền thì sao, anh mới là Kiều thì có...........
...........
Tôi đang suy nghĩ nên dùng cách gì để kết liễu Chu Năng.
Nhưng Muộn Du Bình lại bảo tôi không cần lo lắng, mọi chuyện cứ để anh