Hai người trung niên trong thang máy nhìn về phía phát ra tiếng, thấy người đang ông cao ráo đẹp trai, tưởng là người đại diễn dẫn người mới đến.
Không thèm để ý dến loại bê con mới sinh không sợ hổ này, hướng về thư ký Lệ Tư bên cạnh gật đầu chào.
Lệ Tư còn trẻ, chức vụ không cao nhưng thường xuyên tiếp xúc với lãnh đạo nên không thể thiếu giao tiếp, là cán bộ kỳ cựu trong tập đoàn nên họ rất hiểu rõ tầm quan trọng của ngoại giao.
"Nè nhóc, bộ phận giải trí không ở tầng này, đi tìm người đại diện đi, đừng ở đây chạy lung tung làm ảnh hưởng đến các bộ phận khác." Một vị trung nhiên tốt bụng nhắc nhở anh.
Bộ phận giải trí của tập đoàn Tạ thị chỉ chiếm một tầng nhỏ trong khu đất vàng này.
Công việc chủ yếu chính là sắp xếp những nghệ sĩ được đào tạo ở các chi nhánh khác, hầu hết hơn nửa người mới tới đều đến đây ký hợp đồng.
Bọn họ nhắc nhở cũng có lý do, kể từ năm ngoái, toàn bộ làng giải trí đều trảu qua mùa đông khắc nghiệt, cấp trên quyết định cắt giảm chi phí vào nửa cuối năm.
Kế hoạch cắt giảm này không biết sẽ kéo dài đến khi nào, những ngành khác thì cũng có chút chật vật, chỉ có thể tiết kiệm.
Cái gọi là người nổi tiếng thì dễ bị ghen ghét, không biết điều thì chỉ có thể giảm bớt uy thế lại.
Lệ Tư lập tức giới thiệu, "Giám đốc Cao, trưởng phòng Bao, vị này là em trai của Tạ tổng."
Chắc chắn không phải là Tạ Kỷ Thịnh đang nhậm chức ở tập đoàn, đó là cậu em trai trong truyền thuyết của Tạ tổng hạ lệnh tuyệt đối không giúp đỡ, em út Vinh Kinh?
Bọn họ đã từng xem ảnh chụp trước, nét mặt quả nhiên rất quen thuộc, nhưng khí chất chênh lệch quá lớn, thoạt nhìn không thể nhận ra.
Thái độ hai người lập tức thay đổi, Vịnh Kinh hỏi lại vấn đề hồi nãy, mới biết được hợp đồng của Cố Hi cuối tháng này hết hạn.
Trong nguyên tác, lúc này Cố Hi đã mất hết tên tuổi, không biết công ty này do ai bày mưu, đổ dầu vào lửa, lần lượt đem Hắc Liêu Cố Hi đẩy lên đầu ngọn sóng, những chuyện đó đều hoàn toàn là bịa đặt, nhưng khi đó Cố Hi bị mọi người la hét đòi đánh, nên họ không quan tâm nó là thật hay giả.
Công ty của Cố Hi, công ty giải trí Thịnh Đằng giở trò với cả Nhạc BÌnh, và Cố Hi không phải là nạn nhân duy nhất.
Cố Hi muốn chuyển nghề nhưng không cách nào cứu vãn, đối với bọn họ kiếm tiền không còn quan trọng, chỉ muốn Cố Hi sống không yên ổn thì mới hả giận.
Vinh Kinh nhớ rằng trong cuốn tiểu thuyết, Cố Hi cuối cùng đã thuyết phục một vài nghệ sĩ muốn tự tử vì không thể chịu nổi sự áp bức.
Nếu như không có cuốn tiểu thuyết đó, Vinh Kinh rất khó hình dung làm sao Cố Hi có thể làm được.
Đây là một người chính bản thân mình còn lo không nổi, lại khuyên người khác tiếp tục sống.
Thực tế, công ty kinh tởm này đã sớm vỡ nợ từ lâu do quản lý yếu kém, nay còn nợ nần chồng chất.
Nhưng bên ngoài thì vẫn rất hoàng nhoáng.
Công ty giải trí Thịnh Đằng đã duy trì vẻ thịnh vượng bên ngoài quá tốt, lợi dụng kế toán là giả bảo cáo, và tạo các tài khoản đen.
Bây giờ thì họ gần như chẳng còn gì.
Nếu như muốn thu mua thì phải tranh thủ thời điểm hiện tại! Hơn nữa anh không hy vọng giống như Tạ Kỷ Thịnh trong nguyên tác, dùng giá gốc để thu mua.
Vinh Kinh nhờ Lệ Tư giúp mình nói với Chủ HƯởng sẽ mua quyền nắm cổ phần của công ty giải trí Thịnh Đằng.
Về phần sấp tài liệu kia, không cần đọc cũng biết, chắc chắn sẽ không có công ty này.
Tạ Lăng tuyệt đối sẽ không để anh thu mua một công ty chỉ có tiếng xấu trong ngành.
Vinh Kinh nhanh chóng nhận được tin nhắn Wechat từ anh cả.
Tạ Lăng: Không đáng, đổi cái khác.
Giám đốc Cao nói với Vinh Kinh rằng trước đây Tạ Kỷ Thịnh có ý định thu mua như Tạ tổng vẫn không đồng ý.
Tạ Lăng trước giờ đầu tư luôn có chiến lược vĩ mô và sẽ không đặt cảm xúc cá nhân vào thương vụ.
Công ty giải trí Thịnh Đằng đúng là có một số ngôi sao hạng nhất và hạng hai như Cố Hi, cũng có thể xem như là một cái bồn tụ tài.
Nhưng nếu như chỉ dựa vào vẻ ngoài của nó, mà muốn sở hữu quyền nắm cổ phẩn, có thể phải trả một khoản rất lớn.
Giám đốc Cao: "Tiểu thiếu gia, dựa theo định giá thị trường của nó, ngay cả khi chúng ta bắt đầu ý định mua lại, thì phải tốn rất nhiều tiền.".
Vinh Kinh tỏ ra là đã hiểu, đối với Tạ Lăng sự đánh đổi này không đáng.
Có thể nói nếu như trong nguyên tác, Tạ Lăng nhất quyết không thông qua ý định thu mua thì Tạ Kỷ Thịnh cũng không thể nào lật mặt nhanh như vậy.
Tạ Kỷ Thịnh đã yêu Cố Hi ngay từ cái nhìn đầu tiên, và luôn xem Cố Hi là vật sở hữu của mình.
Trong nguyên tác kể, Tạ Kỷ Thịnh không biết rằng chính mình là một mớ hỗn độn, chính là nguyên nhân khiến cho Tạ thị dần dần suy yếu.
Hắn đã bỏ ra số tiền đắt hơn gấp trăm lần so với giá thực tế, điều này đã trở thành cậu chuyện cười lớn nhất trong ngành.
Sau đó Ngô Hàm Thích đã nói: "Có người đưa tiền vào trong túi tôi, chẳng lẽ tôi phải tử chối à? Con dê béo Tạ thị này sẽ không thể ngồi yên mà không gặm."
"Nếu tôi để giá trị của nó trở thành một xu, dùng giá thấp nhất để thu mua? Cậu cảm thấy nó còn có giá trị sao?"
"Chuyện này là điều hiển nhiên." Ngoại trừ Cố Hi sắp ra đi, Giải trí Thịnh Đằng còn một số con gà đẻ trứng vàng, muốn tiền liền đẻ ra tiền.
Vinh Kinh nói nhỏ vài câu vào tai của Lệ Tư, chờ trò hay bắt đầu đi.
Nếu đã là khối u ác tính, thì ở trên đời này làm gì, đi làm rác đi.
Bộ phận giải trí đã bị lạnh nhạt hơn nửa năm, gần đây lại đặc biệt vắng vẻ.
Thực tập sonh nhìn thấy giám đốc Cao tiếp đón người trẻ tuổi trạc tuổi mình nhưu khách quý, đột nhiên tỉnh táo.
Nghe bọ họ nói, đây là cậu út nhà họ Tạ, tuy rằng không cùng huyết thống, nhưng lại rất được cưng chiều.
Tưởng rằng cũng như nhị thiếu gia mắt cao hơn đầu, nhưng không ngờ lại hoàn toàn khác.
Thực tập sinh rót nước ấm, đối phương còn nói câu cảm ơn, trong lòng có chút phấn khích.
Giám đốc Cao thấy thực tập sinh này thât không có mắt, trừng mắt một cái, lập tức lấy ly nước ấm: "Tôi đổi cho cậu ly cà phê."
Còn chưa đợi Vinh Kinh mở lời, giám đốc Cao tự mình đi vào khu vực ăn uống pha cà phê, lấy điểm tâm, và khi quay lại nhìn thấy Vinh Kinh đang trầm tư ở trên ghê sofa.
Nhìn dáng dấp rất thâm trầm, hoàn toàn khác với cách cư xử mạnh mẽ và cương quyết khi nói về vụ thu mua vừa rồi.
Trong lòng không đoán được tính tình của Vinh Kinh.
Vị này là người tốt nghiệp từ trường điện ảnh sẽ không giống như cấp trên chỉ biết xem xét các số liệu vĩ mô, vị này chắc là có hiểu biết về giá cả thị trường.
Cấp trên thấy ngành giải trí không có khả năng phát triển, liền cắt giảm chi phí, đầu tư các lĩnh vực khác.
Có vị này ở đây, có lẽ năm nay bộ phận truyền hình của bọn họ có thể phản kích, nghĩ đến đây cảm xúc của giám đốc Cao có chút mãnh liệt.
Giám đốc Cao muốn tìm hiểu sở thích của vị này, cũng muốn làm anh vui lòng, nhưng lần đầu gặp mặt đoán không ra được thói quen của Vinh Kinh.
Trên thực tế, Vinh Kinh vừa nói xong, theo thói quen bắt đầu ngẩn người, đầu óc của anh hoạt động một lúc là cần nghỉ ngơi.
Vinh Kinh không quan tâm đến việc mình thay đổi nội dung của tiểu thuyết lúc đầu hay không, hơn nữa hiện tại nội dung cũng đã thay đổi mà mẹ đẻ của nó còn không nhận ra.
Đúng rồi, tại sao vừa rồi anh lại xuống lầu là vì chuyện gì, a, điện thoại di động! Quên mất chuyện chính.
Văn phòng.
Tạ Lăng: "Tiểu Kinh nói, để tôi nói chuyện với chủ tịch ngân hàng Long Hoa về khoản vay, đừng cho công ty giải trí Thịnh Đằng vay thêm à?"
Theo ý của công ty giải trí Thịnh Đằng có thể lần này vay là sẽ chạy trốn luôn, lão tổng giám đốc Từ Thịnh Đằng đó cũng không phải là quốc tích Trung Quốc, muốn chạy ra nước ngoài trốn không phải việc khó.
Người mà đã chạy trốn thì tìm khó như mò kim đáy biển.
Chu Hưởng: "Vâng, đây là lời của tiểu thiếu gia ạ."
Tạ Lăng: "Tiểu Kinh làm sao mà biết được?"
Chu Hưởng cũng không nghĩ ra, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: "Hay là Chủ thích Ngô vô tình nói ra?"
Chủ tịch Ngô chính là Ngô Hàm Thích, ngay cả khi cha ông ta còn sống, nhưng Ngô Hàm Thích vẫn là người nắm quyền điều hành cả gia tộc họ Ngô.
Tạ Lăng biết em trai mình hồi còn nhỏ rất dính đối phương, nhưng Ngô Hàm Thích không phải là người dễ đối phó, càng không phải là người có thể nói ra bí mặt trong ngành.
Sau khi suy nghĩ một lát, Tạ Lăng vẫn gọi điện thoại cho chủ tịch ngân hàng mà hắn biết, đối phương cũng rất ngạc nhiên khi Tạ Lăng biết bọn họ định cho công ty giải trí Thịnh Đằng vay 80 triệu.
Ngân hàng đều có hạn ngạch cho vay mỗi quý, tài sản của Thịnh Đằng rất ổn định, rất nhanh có thể sớm nhận được khoản vay, về cơ bản đây là quy trình rất bình thường.
Hắn yêu cầu ngân hàng kiểm tra tài khoản của đối phương một cách kĩ lưỡng, Tạ Lăng nghĩ đến lời nhắc nhở của Vinh Kinh, liền gọi điện thoại cho chi cục thuế, để hỏi thăm về tình hình thuế của giải trí Thịnh Đằng.
Ở bên ngoài thì không có vấn đề gì, hơn nữa có thể che giấu trong một thời gian dài như vậy, nhất định là đã xảy ra vấn đề nào đó.
Sau khi cúp điện thoại, Tạ Lăng suy nghĩ một chút: "Nếu chuyện này là thật, một khi tin tức truyền ra ngoài, công ty này chắc chắn sẽ thanh lý tải sản."
Chu Hưởng lập tức thổi phồng lên: "Tiểu thiếu gia, thật sự là phúc tinh." Lời này tuy rằng rất buồn nôn nhưng có người thích nghe.
Quả nhiên, Tạ Lăng khóe miệng hơi cong lên: "Ừm."
Tạ Lăng lại nghĩ đến việc Vinh Kinh đang hết sức thuyết phục mình đừng đưa tiền, bật cười một tiếng: "Nó không phải bảo mình là chuyên đầu tư lỗ đen sao? Nếu có thắng thì trong vòng một ngày cũng phá sản là thế nào?"
Chu Hưởng: "Nếu thật sự là lỗ đen, ngài cũng không đầu tư à?"
Chu Hưởng còn nhớ rõ Tạ Lăng nói cách đây không lâu: Ai cũng không được phép giúp nó.
Tạ Lăng đúng là không đầu tư vào điện ảnh cho em trai, trực triếp bỏ tiền đầu tư cũng khôg nhiều lắm, chỉ có tám con số không.
Tạ Lăng lạnh lùng liếc cậu một cái: "Anh cũng ra ngoài đi."
Chu Hưởng ma lanh nhanh chóng ra ngoài.
Giám đốc Cao vừa nghi Vinh Kinh muốn đến phòng công nghệ thông tin, giống như đưa Phật phải đư đến Tây Thiên, đích thân đưa anh đi, Lệ Tư cũng không xen vào được, đúng là người ở phòng ban giải trí, thực sự là người mượn gió bẻ măng quá nhanh.
Bộ phận thông tin lần đầu tiên nhìn thấy Giám đốc Cao của bộ phận giải trí trông vui vẻ như vậy, trụ sở chính đã cắt giảm chi tiêu.
Trong khoảng thời gian này, mặt của giám đốc Cao y như mẹ ghẻ, lúc này làm cho mọi người ngạc nhiên.
Chỉ có một số người chăm chỉ của Bộ phận thông tin đều đang làm việc.
Cũng giống như tất cả các công ty lớn đã hoạt động qua nhiều thế hện, có không ít người đã làm việc lâu năm dựa vào sự quan hệ trong công ty để kiếm miếng cơm manh áo.
Những người này thường có người quen trong giới thượng lưu của Tạ gia, mà rất nhiều người hồi đó đều là công thần của Tạ lão gia, Tạ Lăng cũng không dễ mà động vào họ.
Đối với ngành công nghiệp mới nổi thì