Ngô Hàm Thích nhắm mắt dưỡng thần trong xe nghe tiếng mưa rơi, theo tiếng rì rào, ngón tay nhịp nhàng nhịp theo nhip trống.
Cách đây không lâu, tổng giám đốc của Phái Sâm gọi điện thoại báo cáo tiến triển công việc cho hắn.
Cuối cùng đề cậpđến một hạng mục đặc biệt vừa ý, đã bị tiểu thiếu gia của Tạ thị nhanh tay chặn mất.
Nhưng vào lúc này, thời tiết bỗng nhiên thay đổi, một phút trước bầu trời còn trong trẻo, thì sau đó mây đen kéo dày đặc, chuyển tiếp chỉ diễn ra trong vài giây.
Trong khí tượng mà nói, điều này không phù hợp với lẽ thường, trái lại giống như hiện tượng bất thường được đề cập trong bộ phim truyền hình cổ trang, chẳng hạn như...tuyết rơi vào tháng sáu.
Đương nhiên, từ chặntrong miệng tổng giám đốc là không đủ tieu chuẩn, bởi vì từ trước đến giờ Phái Sâm như con sói đói xâm chiếm địa bàn của người khác.
Chỉ cần bọn họ vừa ý, thì đều là Phái Sâm chiếm trước.
Lần này ngược lại, bị người khác nhanh chân đến trước, lại còn dùng một giá hời để đầu tư hạng mục rất có triển vọng trong tương lai, làm sao mà thoải mái được.
Tổng giám đốc cẳm tháy Khâu Hạng làm phần mềm đến ngớ ngẩn rồi, không hiểu được cái gì là lọi ích tốt nhất cả.
Điều không cam lòng nhất chính là bại vào tay của một tên công tử bột chỉ có hứng thú đầu tư thôi.
"Chủ tịch Ngô, cái video app này nhìn thì bình thường, nhưng nếu hoạt động tốt, chỉnh sửa và nâng cao một chút, thì sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ thị trường." Tổng giám đốc càng nghĩ càng cảm thấy mình đã để lỡ mất con gà đẻ trứng vàng.
Với tư cách là chủ tịch hội đồng quản trị, Ngô Hàm Thích thiên về việc kiểm soát hoạch định và định hướng chiến lượng tổng thể của công ty, sẽ không lưu ý một hạng mục nhỏ này.
Nhưng tổng giám đốc là chuyên gia trong lĩnh vực này nhiều năm, có thể nhìn tiềm năng khác biệt của fun.
"Nếu đối phương đã lựa chọn Vinh Kinh làm cổ đông cá nhân, có thể nói rằng điều kiện của ông không đủ hấp dẫn hắn." Giọng điệu tao nhã của Ngô Hàm Thích lộ ra tia sắc bén, "Ông nên tự hỏi chính mình, tại sao lại không giành được, chứ không phải gọi tôi để oán trách...vô dụng."
"Chủ, Chủ tịch Ngô." Lúc này đối phương mới nhớ đang nói chuyện với ai.
"Quay về xem xét lại đi, tôi không hy vọng chuyện như vậy sẽ phát sinh lần nữa." Ngô Hàm Thích nhìn sự thay đổi đột ngột của thời tiết.
Vừa nãy có một cú điện thoại.
Đường đến sân bay phảt đi qua trung tâm thành phố, tòa nhà chính của Tạ thị nằm trong khu CBD sầm uất nhất.
Rẽ một bên là có thể đi ngang quá, hắn dự định trước khi đi sẽ ghé qua Tạ thị.
Ngô Hàm Thích có thói quen lễ nghi chu toàn của thế hệ trước.
Nếu không thì không tự dưng chỗ nào cũng tán dương Ngô thị cả.
Tất nhiên, cũng nhân tiện ghé xem nhóc con trong ấn tượng vô vị và nhát gan giờ lại thay đổi lớn đến vậy.
Nghe tình hình thu mua lần này, Vinh Kinh thật khiến người khác nhìn với cặp mắt khác xưa.
Những hạt mưa đọng trên cửa kính, hắn thấy một bóng người quen thuộc.
Ngô Hàm Thích mở điện thoai, xem bản đồ theo dõi, nhìn chấm đỏ trên bản đổ quả thực ở gần đây.
Xem ra thời kỳ phát tinh đã kết thúc?
Ít lâu sau Vinh Kinh cũng đi ra, hai người vừa cười vừa nói.
Không có gì ám muội, nhưng ngôn ngữ cơ thể mà hai người âm thầm truyền qua lại hòa hợp, không ngờ hai người không liên quan lại biết nhau.
"Lái theo đi." Ngô Hàm Thích ra lệnh cho tài xế.
Khi Vinh Kinh và Cố Hi đang sốt ruột, đột nhiên một giọng nói phá vỡ hoàn toàn bầu không khi dường như không tồn tại giữa họ.
Hai người nhìn về phía phát ra âm thanh, Ngô Hàm Thích vẫn ngồi trong xe ung dung nhìn hai người đang đứng trong mưa.
Khi Cố Hi nhìn thấy khuôn mặt của Ngô Hàm Thích, đồng tử co lại, từ từ lui về sau nửa bước.
Thật ra Ngô Hàm Thích đã từng giúp đỡ cậu rất nhiều, đối với hắn chỉ là quen biết mà thôi.
Cậu hoài nghi có phải mình đã nghĩ oan cho người tốt hay không.
Đã dẫm quá nhiều vết xe đổ, cậu có bản năng cảnh giác đối với Ngô Hàm Thích.
Mi mắt của Cố Hi nháy mạnh khi nghe Ngô Hàm Thích gọi "Tiểu Kinh" một cách ân cần và lạnh nhạt, rõ ràng là có biết nhau.
Cậu lâu lâu nhìn ánh mắt nghi ngờ về phía Vinh Kinh.
Trải qua hết lần này đến lần khác, cậu không dám mạo hiểm, thực sự vẫn còn chút sợ hãi đối với những người quyền cao chức trọng này.
Nhưng đây là Vinh Kinh, sau khi bình tĩnh lại, Cố Hi vẫn không động đậy.
Vinh Kinh không để ý đến bước chân của Cố Hi, chỉ là tiến tới, nhìn thì giống như muốn đến gần Ngô Hàm Thích, nhưng kì thực muốn đứng trước mặt Cố Hi che đi, ngăn cản tầm mắt Ngô Hàm Thích nhìn Cố Hi.
"Chú Thích, không phải là dượng Tạ nhờ chú đến giám sát cháu chứ.
Vinh Kinh nói đùa, dượng Tạ là xưng hô của Vinh Kinh với Tạ Chiêm Hoành, dựa theo cách gọi cha dượng của chính chủ.
Ngô Phát Hinh giống như không nhìn thấy động tác nhỏ của Vinh Kinh: "Nhìn chú rất rảnh à? Chú đi sân bay thì ngang qua, thì bắt được một nhóc nói dối.
Nhưng mà cháu ấy, còn dám lừa dối trưởng bối, ai dạy thói xấu này cho cháu đấy?"
Vinh Kinh giả vờ nói: "Nói dối chỗ nào?"
"Rất bận, bận không thể đi được..." Ngô Hàm Thích ngừng, lại nhìn Vinh Kinh đang cầm ô, "Quên không mang ô...Vinh Kinh, này là đang lừa chú rồi."
Đây là mấy lời từ chối Vinh Kinh vừa nói để đối phó.
"Chuyện này oan quá, cháu mới hết bận, đang chuẩn bị gọi điện cho chú đây."
Vinh Kinh trợn mắt nói dối, ngoải mặt thì khách sáo.
Trước mặt Ngô Hàm Thích, Vinh Kinh càng muốn giả ngu một chút, thông minh quá không tốt, chờ để bị quan tâm à.
Cũng giống như hôm nay, Ngô Hàm Thích đã đề phòng anh, anh làm sau có khả năng có được fun.
Ở trong nguyên tác, Ngô Hàm Thích chính là người chiến thắng lớn nhất, cho dù là giành được trái tim của chủ thụ hay trong sự nghiệp.
Bằng không, cái tên Ngũ Phúc Ngư dựa vào cái gì mà không kiêng nể vậy, bởi vì có người cha tốt.
Hơn nữa Vinh Kinh có lý do để nghi ngờ rằng tuy gắn tag là np, nhưng cuối cùng nếu có chủ công, khả nang chính là 6x (Ngô Hàm Thích) hoặc là Ngũ Phúc Ngư (Ngô Phất Dục), toàn bộ hào quanh thế giới đềo bao phủ xung quanh họ.
Hai cha con họ có vận thế quá mạnh mẽ.
Anh đầu tư những hạng mục có tiềm lực này chỉ là khó khăn nhỏ.
Nhưng nếu gặp Ngô gia, thì mới đầy khó khăn.
Anh là một con tốt thí, hiện tại đang lấy trứng chọi đá.
Aaa, muốn đánh thì đánh đi, nếu không còn anh và Tạ Lăng, còn có Tạ thị lẽ nào sẽ tiếp tục đi theo con đường cũ trong nguyên tác à?
Không thể, không thể để xảy ra như vậy.
"Ngô thị và Tạ thị vẫn còn ba dự án có thể sẽ hợp tác trong tương lai.
Hiện tại chú không nhìn thấy thành ý của mấy đứa, Còn trẻ như vậy mà đã nói dối.
Cháu như vậy thì toàn bộ Tạ gia cũng giống thế à?" Ngô Hàm Thích nói xong, nụ cười nhã nhặn trên mặt dần tan biến.
Trong lòng Vinh Kinh rơi bộp một tiếng, nghiêm trọng thế à.
Không phải là không muốn chơi cùng lão nhân gia ngài đây.
Ngài nói một cái thì sẽ có hậu quả như vậy, ngài đang đùa hay đang nghiêm túc vậy?
Có lẽ trong mắt của Ngô Hàm Thích, nói dối chỉ là thứ yếu, nhưng nói dối mà bị phát hiện thì chính là không chừa mặt mũi cho Ngô Hàm Thích.
Cố Hi nhìn người đứng trước mình, giống như che mưa chắn gió cho cậu.
Dáng người cao to, tấm lưng rộng, không phải đặc biệt cường tráng nhưng trong ngày mưa gió này lại mang cho anh cảm giác an toàn không gì sánh kịp.
Cho dù chỉ trong tích tích, anh cũng không nghi ngờ Vinh Kinh.
"Chú Thúc, cháu không cố ý, vừa này thật sự rất bận, anh cháu có thể làm chứng.
Vậy bây giờ cháu tiễn chú ra sân bay, vẫn kịp lấy công chuộc tội đúng không?" Vinh Kinh chơi xấu cười, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Ngô Hàm Thích không chút sợ hãi, "Cho cháu cơ hội để bù đắp sai lầm."
Vinh Kinh bắt đầu giả vờ hèn mọn.
Nghe thì có vẻ yếu thế, nhưng nếu nghe kĩ sẽ phát hiện, toàn bộ nhịp điệu nói chuyện thật sự do Vinh Kinh làm chủ.
Ngô Hàm Thích liếc nhìn Vinh Kinh, không trả lời, mở cửa, ngồi vào bên trong.
Ý định quá rõ ràng, cho nhà mi cơ hội đấy.
Vinh Kinh quay lại nói với người vẫn đang im lặng đằng sau: "Cậu về nhà trước chở tôi."
Nhà...!
Ánh mắt Cố Hi khẽ rung lên, bỗng nhiên kéo góc áo của Vinh Kinh.
Nếu là cậu, muốn trốn Ngô Hàm Thích cũng không kịp.
Mà Vinh Kinh lại ở chung với đối phương, Cố Hi không yên tâm.
Nếu đi thì đi cùng.
Đặc biệt, nếu như bảo qua thời điểm gặp mặt vài năm trước.
Nhìn kĩ lại thì Ngô Hàm Thích không già đi chút nào, vẫn rất đẹp trai, trên người lại có khí chất nho nhã của người trí thức.
So với đám thanh niên miệng còn chưa dứt sữa kia còn có sức hút hơn.
Để một người như vậy ở chung với Vinh Kinh?
Cố Hi tỏ ra căng thẳng và cảnh giác một cách khó hiểu, kèm theo địch ý.
Cậu không rõ được suy nghĩ của mình, chỉ biết là muốn cùng đi theo còn hơn bị Vinh Kinh bỏ lại.
Cái lực kéo giống như lông vũ kia, mỗi lần đều mềm mại, nhưng giống như là ssnah rơi một viên đã xuống hồ.
Vinh Kinh ước gì Ngô Hàm Thích không phát hiện ra Cố Hi, nhưng khi Cố Hi kéo áo anh thì Ngô Hàm Thích đã thấy người phía sau: "Bạn cháu à?"
"Vâng, cậu ấy tương đối sợ người lạ, cháu nói cậu ấy về trước."
Cố Hi cũng cố chấp mà kéo Vinh Kinh, im lặng như người cầm.
Vinh Kinh hơi bất đắc dĩ với người câm không có cảm giác nguy hiểm này, cậu có biết người trên xe là loại sói gì không.
Ánh mắt trong trẻo của Cố Hi nhìn Vinh Kinh, giống như nói cậu biết.
Ngô Hàm Thích đang xem trò vui, liếc nhìn Cố Hi, không biết có nhận ra không, mỉm cười nói: "Có vẻ người bạn này của cháu rất dính người, thôi lên đây cả đi."
Cố Hi nói nhỏ bên tai Vinh Kinh: "Cùng trở về."
Vinh Kinh che vành tai bị nhiệt độ thổi qua, trong lòng có chút nóng, không biết là nhiệt lượng từ đâu ra.
Trong xe của Ngô Hàm Thích rất rộng rãi, cho dù ba người cùng ngồi vào thì không có vẻ chật chội.
Vinh Kinh liếc nhin nội thất đơn gian bên trong, rồi nhìn vào cửa kính, người ngoài chắc chắn không biết đây là chất liệu chống đạn.
Nhà họ Ngô có rất nhiều nhân tài lĩnh vực công nghệ cao, còn có dự án hợp tác với nhà nước, thời cổ đại chính là thương nhân triều đình, xe của hắn đặc biết hơn thì cũng bình thường.
Bên ngoài mưa càng lúc càng to, Vinh Kinh ngồi ở giữa CP trong nguyên tác như muốn ngăn cách toàn bộ thế giới bên ngoài.
Ngô Hàm Thích và Vinh Kinh nói về công ty mà anh vừa đầu tư và làm cổ đông, giống như chưa hề có sự xung đột.
Không chỉ hướng dẫn Vinh Kinh một số công việc, mà còn nói cho Vinh một số điểm yếu của các xí nghiệp, và một số nhược điểm của các lãnh đạo.
Loại thông tin nội bộ này nếu không phải do đích thân Ngô Hàm Thích đã tự mình trải qua thì không cách nào biết được.
Vinh Kinh cảm giác được đối phương xem trọng mình, và sự xem trọng này còn bao gồm cả ý bồi dưỡng và sự đánh giá cao.
Cố Hi hoàn toàn không hiểu về chuyện buôn bán, từ đầu đến đuôi đều không nói tiếng nào.
Cậu cảm thấy mình quá nhỏ bé.
Ngô Hàm Thích dường như không quá để ý đến người vô hình như cậu
Ngược lại Vinh Kinh luôn để ý đến vệt nước trên người Cố Hi.
Đến khi tài xế dừng đèn đỏ, đưa khăn cho Cố Hi.
Ngô Hàm Thích giống như lúc này mới chú ý đến người ngoài này: "Bạn cháu mặc thật là kín."
Lúc vào trong xe, Cố Hi cũng không tháo ngụy trang xuông, hơn nữa vẫn luôn cúi đầu, không thấy rõ mặt mũi.
Ngô Hàm Thích dùng ánh mắt quét Cố Hi một vòng, cười như không cười: "Là công tử nhà ai?"
"Không phải công tử nhà ai, mà là đàn anh của cháu trong trường." Vinh Kinh lựa chọn nói ra một số sự thật.
"Anh trai biết không?"
"Cháu kết bạn thì sao phải nói cho anh mình chứ."
"Tiểu Kinh à, cháu là con trai út nhà họ Tạ.
Đối với người lớn mà nói, thân phận này giống như một khối bánh ngọt ngon lành nhất, ai cũng nóng lòng muốn ăn một miếng.
Lòng người là