Chỉ trong vài giây phản ứng, rõ ràng thân thể đang rơi xuống, nhưng con đường trước mắt vẫn hoàn toàn nguyên vẹn, đường phố bị nước mưa rửa sạch, vũng nưỡng cạn phản chiếu mây ráng chiều, mọi thứ thật lộng lẫy và chân thực.
Cơ thể của anh như bị mặt đất hút vào một nửa, cảm giác giống như nổ tung.
Vinh Kinh nhắm mắt lại, khôg muốn bị quấy nhiễu nữa.
Không chần chừ, anh vươn tay nắm lấy mép nắp cống một cách nguy hiểm, vì dùng lực quá mạnh nên gân xanh trên cẳng tay nổi lên.
Nếu không phải nhờ mấy năm ở Thiếu Lâm tự, nửa đêm còn bị mấy vị sư phụ dài lôi mấy đứa cứng đầu bọn họ huấn luyện phản ứng, thì lần này có lẽ anh đã bị phế bỏ hoàn toàn rồi.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng ly kỳ này, những người xung quanh lại cảm thán không thôi, Vinh Kinh hoàn toàn nhìn thấy cảnh tượng thực sự trước mắt.
Chậu hoa trong mắt hắn thật ra là dấu hiệu cảnh báo, trên vỉa hè bằng phẳng có ổ gà, trong mắt mọi người đi lại bình thường, anh mù không nhìn thấy cảnh báo, sau đó muốn chết?
Vì vậy, chắc chắn rằng hình ảnh đèn giao thông không phải là do anh tưởng tượng ra.
Có một điều bất khả kháng nào đó thực sự muốn giết chết anh, và đó không phải là do con người tạo ra.
Và so với lần đầu tiên, bây giờ nó càng tàn bạo hơn.
Trước khi những người xung quanh bước tới giúp đỡ, Vinh Kinh vừa nghĩ vừa thực hiện động tác kéo người tiêu chuẩn, động tác này không có gì cầu kỳ, nó đơn giản nhưng đầy sức mạnh.
Trong tiếng xì xầm, anh dùng tốc độ chầm chậm để bò ra khỏi miệng cống, phải nói là alpha này quá manly, khiến người ta tim đập thình thịch.
Sở dĩ động tác chậm là do có một loại sức mạnh vô hình nào đó, đang cố gắng kéo anh vào trong giếng lần nữa.
Nơi đó đen sì sì, hẳn là giao thông dưới lòng đất, nhưng sâu không thấy đáy.
Vinh Kinh nhìn về phía bầu trời xanh vàng thay đổi, một làn gió ẩm thổi vào, như thể âm thầm chế giếu sự cố gắng vô ích của anh.
Muốn ta chết sao? Ta là bất tử, muốn làm ta
Vinh Kinh không quay đầu nhìn ống cống đen như vực sâu kia, thu hồi ánh mắt thất thần.
Một đôi giày quen thuộc lọt vào tầm mắt anh, Vinh Kinh chậm rãi ngẩng đầu lên.
Mặt trời lặn ở đằng xa phác họa một hình bóng mảnh mai ngược sáng, và có thể mơ hồ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của nước dưới vành mũ, giống như sương rơi từ đầu phiến lá.
Khi thời điểm Vinh Kinh rơi xuống, Cố Hi bị một bà cô nhanh kéo lại.
Bà cô kia còn muốn dây dưa thêm, dây dưa xem ai nên chịu trách nhiệm Từ góc độ của Cố Hi nhìn qua, bên lề đường bên kia, bóng dáng của Vinh Kinh đã biến mất, mây dây cảnh báo xanh đã che khuất, cậu không nhìn thấy tình huống cụ thể.
Đột nhiên mọi cảm xúc tiêu cực trào dâng, đầu óc trtowr nên trống rỗng.
Cậu lấy tiền từ trong ví ra, lúc giơ tay, đau đến hít một hơi, rút hết thẻ bên trong ra, sau đó đem tiền mặt trong bóp đưa cho bà cô, cậu chỉ muốn chạy tới bằng tốt độ nhanh nhất.
"Chờ đã, tiểu tử, cậu đưa nhiều như vậy làm gì!"
Cố Hi bỏ chạy không thèm quay lại, khi nhìn thấy Vinh Kinh bò ra khỏi đó, mới hoàn hồn ngừng chân lại.
Cố Hi ngồi xổm xuống, ánh mắt ngưng trọng mà nghiêm túc, ngay cả đám người xem náo nhiệt bên cạnh đều thấy omega này tâm tình không tốt.
Cố Hi cẩn thận dùng mắt kiểm tra toàn thân của Vinh Kinh: "Có bị thương không?"
Giọng điệu bình thản, không hề ngạc nhiên.
"Không có, tôi phản ứng nhanh mà."
"Vừa này cậu không nghe tôi gọi cậu sao? Sao cậu không nhìn thấy bảng cảnh cáo phía trước?"
"Nghĩ nhiều vấn đề quá đến mức quên mất, không chú ý đến." Loại chuyện này kể ra thì khó mà tin được.
Cho dù có tin, cũng khong cách nào để giúp anh, ngược lại còn tăng thêm rắc rối.
Sau khi Vinh Kinh phục hồi tâm thái, mắt liếc nhìn ống nước ngầm đáng tiếc: "Trà sữa rơi rồi, tiếc quá."
Đáng tiếc cái gì, trái đất quay ba vòng đều không tiếc, tính mạng của cậu chẳng lẽ không bằng một ly trà sữa sao?
Sắc mặt Cố Hi lập tức lạnh đi, đáy mắt giận đến mức mờ sương.
Nhìn thầy Vinh Kinh vừa thoát khỏi nguy hiểm, lại bày ra dáng vẻ vô tội, không làm sao mắng được.
Cố Hi, mày dùng tư cách gì để nói.
Chỉ ở có vài ngày còn xem mình là người quan trọng sao.
Cố Hi đột nhiên xoay người rời đi về phía chiếc xe bên đường.
Sau khi Cố Hi lên xe, Vinh Kinh cũng theo lên.
Nhìn Chu Du bắt máy, Vinh Kinh cầm điện thoại nhấn tắt: "Việc này đừng nói cho Chu Hưởng và anh tôi"
"Nhưng..."
"Hiện tại tôi không sao, chỉ là sự cố xảy ra ngoài ý muốn thôi, không phải đã giải quyết xong rồi à." Thấy Chu Du còn do dự, Vinh Kinh chỉ có thể ra đòn sát thủ: "Mỗi tháng cậu đều nhận lương từ tôi, tôi nghĩ cậu phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói."
Đa số bình thường Vinh Kinh luôn rất ôn hòa, ôn hòa đến mức trở thành một người không có góc cạnh.
Nhưng khi anh nghiêm túc, thì sẽ khiến người khác phải nghe lời.
Cố Hi im lặng quay đầu không nhìn Vinh Kinh, siết chạt bàn tay còn lại không ngừng run rẩy của mình.
Ngay cả khi cậu gặp những tên biến thái quyền cao chức trọng, cũng chưa bao giờ sợ sệt như vậy.
Vinh Kinh nói vừa rồi không để ý, có thể chỉ là cái cớ để động viên mình.
Thoạt nhìn là mặt biẻn sóng gió êm đềm, nhưng chẳng khác là dòng xoáy phun trào không thấy đáy.
Anh ta đang che giấu điều gì?
"Cố Hi" Ở đầy còn có tiểu tổ tổng đây.
Cố Hi không để ý đến anh, chỉ để lại cái gay cho Vinh Kinh nhìn.
Khiến Cố Hi trở nên nóng nảy, cũng có chút khác biệt.
Vừa rồi thần kinh của Vinh Kinh căng thẳng, quay lại nhìn Cố Hi muốn ăn tươi nuốt sống mình, anh cũng thả lỏng một chút.
Cậu ta nói dối!
Cố Hi từ từ nhớ lại toàn bộ quá trình hồi nãy.
Vinh Kỉnh rõ ràng có nghe tiếng cậu gọi.
Bởi vì bên cạnh có thiếu nữ đang gọi bạn trai đi làm cái gì đó, Vinh Kinh còn mỉm cười liếc họ vài lần.
Sau đó Vinh Kinh còn dời biển cảnh cáo ra, chưa tới hai bước liền ngã xuống.
Do đó, trong mắt Vinh Kinh đó là con đường!
Giống như tự mình tìm đến cái chết, không chút hồi hộp.
Có rất nhiều người chứng kiến, toàn bộ quá trình tự sát đều diễn ra rất tự nhiên, ngoại trừ việc không ai biết tại sao anh lại tự sát.
Vinh Kinh cũng liền nghĩ đến ảo giác đèn giao thông cách đây không lâu, bởi vì rất lâu sau đó không có ảo giác, Vinh Kinh tuy không để ý lắm nhưng trong lòng vẫn cẩn thận.
Tỷ như không tự mình lái xe, tỷ như nhìn thấy đèn giao thông thì nhìn người xung quanh đi trước.
Sự cẩn trọng và cẩn thận của Vinh Kinh làm anh nghĩ mình có thể tồn tại thêm một thời gian ngắn nữa, có thể là thiên đạo muốn triệt đường sống của Vinh Kinh.
Trước đây sắc trời thay đổi quá ảo diệu, lại cùng Ngô Hàm Thích chú cháu một hồi, sau đó đi mua dây chuyền và trà sữa, để bản thân thả lỏng.
Nếu như muốn loại trừ kẻ thế mạng vào lúc này, thời điểm quá thích hợp.
Đáy lòng Vinh Kinh tỏa ra hơi lạnh, anh không biết lần sau sẽ là cái gì, không biết có thể tránh thoát không.
Bộp.
Âm thanh rất nhẹ.
Vinh Kinh cảm thấy trọng lượng mềm mại của bả vai, Cố Hi không biết đã ngủ say từ lúc nào, nhích lại gần anh.
Dưới làn tóc mềm mai, đôi mắt lạnh lùng sáng ngời nhắm lại, ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
Vinh Kinh vừa rồi còn đang nghiêm túc phân tích, bị trọng lượng mạnh mẽ này làm cho mềm lòng, khẽ gọi tên cậu.
Không có phản ứng, có thể là giận quá nên ngủ quên mất.
Anh làm sao không biết Cố Hi đang lo lắng, nhưng việc này quá phức tạp, chính anh còn không nói rõ được.
Vinh Kinh từ từ điều chỉnh tư thế để Cố Hi có thể ngủ thoải mái hơn, đồng thời ra hiệu vào gương chiếu hậu đề Chu Du lại chậm một chút.
Trầm mặc hồi lâu, Vinh Kinh mới chậm rãi nói: "Để cậu lo lắng rồi."
Cố Hi chậm rãi mở mắt, trong lòng cảm khái.
Tôi phải làm sao thì cậu mới an toàn?
Cố Hi lặng lẽ lắng nghe suy nghĩ, nhưng Cố Hi dường như không nghĩ về điều gì hết.
Trở lại cửa biệt thự, C Cố Hi không nhúc nhích, nhắm mắt dựa vào.
Vinh Kinh cũng không gọi cậu dậy, im lặng chờ đợi.
Trong lúc lướt điện thoại di động, thấy Cố Hi phát lên blog đoạn clip kia, trở thành hot search số một, muốn không chú ý cũng khó.
Là hôm đó sao, là ngày bọn họ gặp mặt trong mưa, hôm đó cậu ta gặp chuyện.
Anh cũng không biết, anh đã không lên weibo một ngày.
Một loạt bình luận nói Cố Hi báo cảnh sát, phải bảo vệ tốt chính mình, trừng phạt nghiêm khác công ty quản lý kia, còn có một bình luận: Nếu không phải Cố Hi làm gì khiến người ta hiểu lầm, lão tổng đó làm sao mà xông đến được, chuyện như vậy làm sao làm được trò trống gì.
Đó cũng là thuyết âm mưu của người bị hại, giống như Cố Hi bị như vậy đều là do cậu ta gieo gió gặt bão.
Ai bảo cậu ta muốn vào giới giải trí, ai bảo cậu ta là omega, đáng đời cậu ta.
Vinh Kinh nghĩ đến trong thế giới của mình cũng là những lời như thế.
Phàm là nhân vật của công chúng, thì những tin tức tiêu cực là không thiếu.
Nhưng khi đến lượt Cố Hi, anh hy vọng sẽ ít tổn thương hơn.
Vốn dĩ giải trí Thịnh Đằng cũng bởi vì ngân hàng từ chối cho vay, thêm vào đó Vinh Kinh cũng để lộ mấy tin đồn thất thiệt mà đang gặp nguy hiểm.
Lần này đoạn video của Cố Hi được tung ra, nên không có ai đến thu mua công ty này.
Vinh Kinh cảm thấy thời cơ đã đến.
Ngoại trừ hot search của Cố Hi, Vinh Kinh còn nhìn thấy tin tức liên quan đến mình.
#hoàng quyền, người hâm mộ.#
Trước khi tuyên truyền, đều là fan của Tuân Gia Thụy đều xác định hắn tham gia Hoàng quyền. Cùng với một số vụ scandal với Cố Hi, lại còn có fan cp mong đợi, đều xác định Cố Hi sẽ hợp tác với Tuân Gia Thụy.
Fan Tuân Gia Thụy đã bắt đầu tuyên truyền vì thần tượng của mình, và hoạt động tích cực trong cách diễn đàn.
Nhưng theo tin tức lớn của một V (kí hiệu V trên weibo) thì vai diễn ban đầu được cho là của Tuân Gia Thụy đã được thay thế bởi một người mới.
Nghe đầu người kia không hề nổi tiếng, và cũng chưa từng có tiếng tăm gì.
Không nói đến những người hâm mộ của Tuân Gia Thụy, người hâm mộ của Cố Hi đặc biệt đau khổ, dựa vào cái gì mà ca ca chúng ta đi giúp một người vô danh như thế.
Những người trong đoàn làm phim đang làm gì, người mới này là đến từ nơi nào?
Tên tuổi của Vinh Kinh còn chưa lộ diện, hàng loạt người hâm mộ đã phản đối.
Tuân Gia Thụy ban đầu nghĩ rằng mình đã nắm chắc vai diễn này rồi, không nghĩ đến Cố Hi nắm giữ phiếu phủ quyết trực tiếp chỉ định nhân vật, còn đem hắn loại khỏi đoàn làm phim.
Cơ giận này làm sao mà nuốt được, một người như Vinh Kinh danh tiếng không có, còn kém hơn cả người mới!
Vinh Kinh nhìn thảo luận bên trong hot search, ở giới giải trí chỉ cần bạn không có tai tiếng lớn, có năng lực thì có cơ hội nổi tiếng.
Hơn nữa trong thời gian ngắn ngủi này, rất nhiều người cũng đang thảo luận danh tính của người giành vai này.
Điện thoại rung, có cuộc gọi đến.
Vinh Kinh muốn tắt nhưng Cố Hi đã tỉnh dậy.
Bối rối chớp mắt nhìn xung quanh một chút, vừa nãy chỉ muốn xác nhận sự tồn tại của Vinh Kinh, nhưng dựa vào quá thoải mái nên vô tình ngủ thiếp đi.
Khuôn mặt trắng nõn của Cố Hi phiếm hồng, khẩu trang không giấu được.
Mặt mày đâu, còn dấu được vào đâu nữa?
Mày làm sao có thể ngủ như thế.
Vinh Kinh phát hiện dưới vẻ ngoài khó gần của Cố Hi, kỳ thực rất nhút nhát, hơn nữa rất dễ lên mặt, vô cùng thú vị.
Tâm trạng của Vinh Kinh vừa mới bị ảo tưởng làm cho mệt mỏi cũng tốt hơn rất nhiều, trả lời điện thoại: "Anh."
Nghe phía đối diện nói, nụ cười Vinh Kinh chậm rãi biến mất.
Khí tức mạnh mẽ của alpha trên người anh dường như có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
"Vinh Kinh..." Khi Vinh Kinh không cười, có thể khiến omega có chút khó chịu.
"Tôi có chuyện phải đi chút." Vinh Kinh cũng lo lăng bộ dáng của mình khiến Cố Hi sợ, lập tức để mình ôn hòa hết mức có thể.
Một phút trước anh suýt nữa có chuyện, không bao lâu sau nhận được tin tức mạng sống Tạ Chiêm Hoành như ngàn cân treo sợi tóc.
Trợ lý Mặc Điểm đã sớm liên hệ với Cố Hi, vội đến địa điểm Cố Hi nói cho.
Vào đến mới phát hiện đây là Ngự Thủy Loan, là khu biệt thự mà một mét vuông đắt đến chết người sao?
Người ta nói nhà ở đây không phải cứ giàu là mua được, muốn mua thì phải có thế lực, có quan hệ một chút.
Lúc nãy ở cổng, bảo vệ đã gọi điện tận tình hỏi chủ nhà rồi mới vào cho vào.
Bước vào tiểu khu, toàn thân tực sự cảm thấy hơi bồn chồn, giống như Lưu lão lão vậy ( Lưu lão lão trong Hồng Lâu Mộng)
Anh ta vừa nhìn thấy chiếc xe đậu cách lối đi không xa, nhìn thấy loại siêu xe mà sững sờ không dám đi tiếp
Mãi đến khi hai người trên xe xuống đường, một người là Cố Hi anh quen, người còn lại thì xa lại.
Là một alpha khí thế mười phần, nhìn là biết khó đụng vào, bộ dạng là kiểu Cố Hi thường tránh.
Khi đến cửa, Vinh Kinh dặn: "Nhớ ăn tối nhé, đừng để bụng đói quá."
Cố Hi một ngày ba bữa không đủ là bệnh kinh niên rồi.
Nuôi cải mập, thì chủ nhân cũng có tình cảm.
Cố Hi gật đầu, hoàn tòa không phát hiện Vinh Kinh xem mình như một cây bắp cải mỏng manh.
Đây là lần đầu tiên Mặc Điềm nhìn thấy Cố Hi đối mặt với một alpha, lộ ra biểu tình O như vậy.
Nếu như không phải biết rõ tính cách của Cố Hi, anh đều nghĩ đối phương chính là kim chủ của Cố Hi, thấm chí còn đẹp trai đến mức không cần làm kim chủ cũng có người theo đuổi.
Cố Hi dắt Mặc Điểm lên lầu, có chút ngượng ngùng, lại càng khó mở miệng: "Đã mang đồ tới chưa?"
Cố Hi quyết định trao lần đầu, liền để cho trợ lý nhờ vả các mối quan hệ lấy một loại thuốc, có thể cưỡng ép phát tình trong thời gian ngắn.
Loại thuốc này chỉ sử dụng để trợ hứng vào lúc A – O muốn quan hệ.
Hiện tại cậu đã qua thời kì phát tình, muốn Vinh Kinh đánh dấu thì không biết phải chờ đến năm tháng nào, không bằng cậu trực tiếp, lật ngược tình thế.
"Mang, mang đến rồi, Cố Hi, chẳng lẽ anh muốn ——" anh không phải ghét nhất là kỳ phát tình sao?
Mặc Điềm sửng sốt như không quen cậu, vừa khiếp sợ vừa nghi hoặc.
"Chuyện này, tôi chưa giải thích vội." Cố Hi xiết chặt thuốc.
Còn chưa bắt đầu làm, đã khẩn trương rồi.
*
Lúc Vinh Kinh chạy đến bệnh viện, Tạ Chiêm Hoành đã đưa vào phòng cấp cứu.
Anh vội vàng đi tới cửa phòng cấp cứu, Tạ Lăng đã đợi sẵn ở đó, trong góc còn có Hàn Liêm Mỹ đang khóc đến sưng mắt, như thể sắp ngất.
Tạ Lăng nói quản gai đưa Hàm Liêm Mỹ trở về trước.
Ánh mắt Vinh Kinh ra hiệu, Tạ Lăng lắc đầu.
Đèn phòng phẫu thuận luôn sáng, tựa hồ như cho thấy một bước ngoặt trong vận mệnh của Tạ Chiêm Hoành.
Chu Du bên cạnh giải thích, lần này Tạ Chiêm Hoành không chịu được cô đơn, nên ra ngoài tim kiếm tiểu tình nhân bé bỏng, tiểu tỉnh nhân là thuộc về ngoại vi, còn có mấy em gái cũng rủ nhau đi bay, Tạ Chiêm Hoành đang vui mừng nên dùng thuốc trợ hứng.
Hắn dùng thuốc, đều có chừng mực, cũng sẽ không có tổn hại với thân thể, sau khi đi chơi ăn phở nhiều năm như vậy, hàng năm sẽ luôn kiêm tra sức khỏe để theo dõi thân thể.
Nhưng sau cũng không biết chuyện gì xảu ra, trong lúc mơ màng cảm giác bị người đút thứ gì đó, bên cạnh còn mấy tiếng khuyên lơn của nữ nhân.
#tuyệt đối đừng ăn bất kì đồ gì bên ngoài#
Lời nhắc nhở này chợt hiện trong đầu.
Nhận ra hai người phụ nữ trong này định làm gì.
Tạ Chiêm Hoành cứ giả vở choáng vãng, đến khi bọn họ hoàn toàn rời đi mới nhả nửa viên thuốc ra, tranh thủ chút ý thức cuối cùng gọi điện thoại cho xe cấp cứu.
Cũng may mắn là hăn tự cứu đúng lúc, ít nhất khi xe cấp cứu đến, hắn vẫn chưa ngất hoàn toàn, còn có thể nói đứt quãng điều gì đó.
Nửa viên thuốc còn lại đã đưa vào phòng xét nghiệm, kết quả rất nhanh chóng được đưa ra, chính là thuốc trợ hứng chỉ là liều lượng lớn có thể giết người.
So với cái ảo tưởng khó hiểu mà Vinh Kinh thấy được, thì lần này giống như có người cố tình làm, hơn nữa vô cùng biết rõ về Tạ Chiêm Hoành.
Vinh Kinh và Tạ Lăng nhìn nhau,