Lúc đó, đầu cậu choáng váng và vô lực, chỉ quan tâm đến việc liệu Alpha nọ có đuổi theo hay không.
Khủng hoàng đang gần kề trong gang tấc, không cách nào để nghĩ đến chuyện khác.
Bây giờ nhìn lại, sau khi đối phương nhấc cậu dậy, thì không còn động thái nào khác.
Ngay cả khi đến hỏi thăm cậu, lời nói cũng lịch sự xa lạ, không có chút phù phiếm.
Điều này cũng đồng nghĩa là người đó không bị ảnh hưởng bởi pheromone của mình.
Cố Hi chẳng lẽ cậu nghĩ rằng cứ là Alpha sẽ bị ảnh hưởng bởi cậu thôi sao, cũng tự quá đề cao bản thân rồi.
Mặc Điềm: "Anh hỏi cái này, chẳng lẽ thật sự có Alpha không bị pheromone của anh ảnh hưởng sao? Đây là loại động vật quý hiếm nào vậy?"
Cố Hi sắc mặt hơi nghiêm lại, không biết câu này đã giẫm lên điểm nào của anh, mím mím khóe miệng: "Chúng ta đi thôi."
Cố Hi đeo kính râm vào để che đi đôi mắt sâu thảm.
Đi vào lần nữa và trở lại dáng vẻ điểm tĩnh, lạnh lùng trong mắt mọi người.
Cậu bước đi với đôi chân dài và lướt như gió.
Như thể sự yếu đuối và đau đơn vừa rồi biến mất, cậu tự tin về phương diện bảo trì sắc mặt của mình với công chúng.
Chỉ là khi đi không bao lâu, đột nhiên quay lại và nhìn thấy chiếc vòng tay pha lê trên mặt đất của Man A, đó là quà lưu niệm của ngày hôm nay.
Đột nhiên nhớ ra rằng khi cậu va vào Alpha vừa rồi, cậu đã kéo đứt nó.
Sau khi người đó đi rồi, lại quên chiế vòng này nhưng lại không quên đóng cửa giúp cậu.
Cố Hi nheo mắt lại, hương vị khó tả đọng lại trong lòng cậu.
Bất quá hôm nay là cậu sơ suất, tình huống phát sinh đột ngột, nếu như không có Alpha đó, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, không ai lường trướng được.
Và bởi vì hành trình của ngày hôm nay đã được gửi đi sớm, có cả phóng viên cùng paparazi.
Nếu ai đó muốn tận dụng khoảng khắc yếu ớt nhất của cậu thì đó sẽ trở thành thảm họa.
Sau ba năm chìm nghỉm, cậu vất vả lắm mới lên bờ đề lấy hơi.
Nếu một tin xấu lại phát sinh, thì tất cả những nỗ lực sẽ bị hủy hoại và ngay cả cậu cũng không còn đường trở lại.
Trong người Cố Hi vẫn còn tác dụng phụ của thuốc ức chế, tay hơi co quáp lại một chút, sợ rằng một lúc sau mặt sẽ tấi đi.
Cậu không thích nợ ân tình của ai, ngay cả đối phương là người xa lạ.
Ân tình, là thứ khó trả nhất trên thế giới này.
"Chuyện gì vậy, có phải anh cảm thấy không thoải mái, chi bằng chúng ta xin đi."Mặc Điềm quan sát sắc mặt của Cố Hi thực sự là quá kém, liền muốn dẫn cậu rời khỏi đây.
Thấy ánh mắt Cố Hi chăm chú nhìn vào vật rơi trên đất, cô giúp nhặt nó lên mà không biết là cái gì.
Nhưng Cố Hi lại ngăn cảm: "Anh không sao, xin nghỉ nhiều như vậy, khoản nợ sau này ai sẽ trả?"
Nhìn Cố Hi mỉm cười, khuôn mặt không hề yếu ớt, gầy gò mà trong mắt có sự kiên định, mặc dù là Omega nhưng lại độc lập như A.
Có lẽ vậy nhiều người mới nói Cố Hi là A từ trong xương tủy.
Cố Hi nhặt chiếc vòng pha lê lên, nhẹ nhàng phủi bụi ở trên đó.
Đồ vật phải sạch sẽ, không làm bẩn được.
Bọn họ đến ga ra dưới hầm, tài xế vừa về đã vội vàng dập thuốc la, bởi vì buổi tối thường phải làm thêm giờ đều hút thêm một điếu để tinh thần sảng khoái.
Cố Hi rất không thích mùi thuốc lá, nghe thấy liền sẽ nghĩ tới những ký ức không tốt đẹp trước kia.
Cậu ngồi vào băng ghế sau mà không nói câu nói, chỉ mở cửa sổ xuống để mùi tan bớt.
Bởi vì cậu biết gia đình tài xế có một đứa con mới vài tháng tuổi và vợ đang cho con bú, cậu không muốn làm xấu mặt người đang kiếm sống ở nơi này.
Khi xe vừa khởi dộng, Cố Hi liền lấy cái vòng tay kia, chú ý tới plastic phía dưới, chính là hình ảnh của mình phiên bản Q
Thấy Cố Hi nghiên cứu chiếc vòng tay, Mặc Điềm trao đổi với tài xế xong, quay lại nói: "A, đây không phải là chiếc vòng tay pha lê được vẽ theo chữ Q dành cho anh sao? Nó là vòng tay kết nối của người hâm mộ, sao bây giờ trở thành đồ cổ vũ rồi?"
Tcoos Hi thu tay về cười: "Em cũng biết cái này à?"
Mặc Điềm gãi đầu ngượng ngùng, cười nói: "Đây không phải là những người hâm mộ của anh thường đi thăm dò một vòng và theo dõi động thái của anh sao?"
Cố Hi không nói gì, sau khi bật đèn trần ô tô, đeo vòng tay vảo và hướng đến cổ tay mình chụp một tấm rồi tải lên.
Ăn ăn ăn Cố Hi: [ biểu tượng trái tim][ hình minh hoạ ]
Trong ánh đèn vàng ấm áp mờ ảo chiếu lên cổ tay mảnh mai trắng như ngọc bích, chiếc vòng tay đen được trang trí bằng hình đại diện hoạt hình của cậu thật dễ thương.
Khi Cố Hi vừa đăng tấm hình này lên, ngay lập tức người hâm mộ đã bùng nổ và liên tục nhắn tin
- -Ahhhhhh, cái này là vật cổ vũ ngày hôm nay! Tôi đã in nó nè! Trong lúc đang đứng ở hội trường thì bỏ lỡ nó mất tiêu!
- -Chỉ vừa nghĩ đến chúng ta ở bên ngoài la hét, bên trong lại lén lấy vật cổ vũ tôi muốn phát điên rồi, nhìn bức hình kia thật sự đáng yêu!
- -Bảo bối chắc chắn là người yêu fan nhất, quả thật như thiên sức, thật ấm áp!!
- -Tự tin như vậy, đây đúng là thiên sứ!
- -Không ai thấy bàn tay của bảo bối sao? Đây là bàn tay của người thường à?
- -Mẹ tôi hỏi tại sao lại quỳ liếm màn hình~awsl
Tài khoản weibo của Cố Hi đã bị công ty kiểm soát ba năm, gần đây vừa trả lại cho câu.
Sau đó cậu sẽ thường xuyên cập nhật trạng thái của mình.
Đối với cậu mà nói đó không phải là công ty mà là nhà tù, Sau khi cấm cửa được thả ra ngoài, thì chí ít vẫn có thể thư giãn một chút.
Cô Hi tháo vòng tay ra và nhét vào trong túi quần, nghiêng người mệt mỏi nhắm mắt dưỡi thần
"Đến nơi thì gọi tôi." Trong một cảnh quay trước đó, bản thu âm không hiệu quả lắm, cậu muốn quay lại và tự lồng tiếng một lần nữa.
Không biết đến khi nào mới xong, nên giờ chỉ có thể nhắm mắt ở trên xe nghỉ một lát.
Sự mệt mỏi liên tục và thời kỳ phát tình cùng đến, làm cho cậu nhanh chóng chìm vào giác ngủ.
Người lái xe và trợ lý đều là Beta đều không biết cậu suýt chút nữa gây ra náo loạn ở trung tâm thương mại
Mặc Điềm đau lòng nhìn khuôn mặt của cố Hi, giơ tay tắt đèn trần lại, và đắp cho chăn cho cậu.
Tài xế điều chỉnh gương chiếu hậu nhìn Cố Hi đang ngủ, trong mắt hiện lên một tia lửa.
*
Vinh Kinh vừa rồi không quan tâm đến tình tiết, nghĩ chỉ cần gặp mặt thuận lợi, cũng không tốn kém gì.
Anh vội vã đên cửa của buổi ra mắt trang sức mới và thấy mọi người đang lần lượt ra về.
Hai cô gái hồi nãy nhiệt tình chỉ đường cho anh và vui vẻ nói với rằng anh đã đến muộn rồi.
Cố Hi sớm đã lên xe ra về.
Vinh Kinh nghĩ không có gì ngạc nhiên, chẳng trách người trong trung tâm thương mại lại ít đi nhiều vậy.
Đây có thể thể nói là truyền kì của người có fan hâm mộ đông đảo vậy.
Vinh Kinh gật đầu, anh nhìn thấy tấm banner hình người, làm theo đúng chiều cao của Cố Hi.
Anh chưa tận mắt nhìn thấy người thật, có khi banner làm cũng giống như vậy.
Điều anh muốn tim là cảm giác quen thuộc trong tâm trí, sự thật mơ hồ lướt qua, mỗi khi không nắm bắt được thì người cảm thấy khó chịu.
HÌnh Cố Hi trên khán đài mặc bộ dầu màu trắng với xương mày thanh tú và sâu thẳm, lộ ra vẻ lạnh lùng không nhiễm bụi trần, có một loại khí chất khiến người bình thường cảm thấy tự ti, ánh mắt quyếtn rũ trong sáng.
Vinh Kinh bỗng nghĩ đến một từ: Vừa tinh khiết vừa tràn đầy dục vọng.
Chỉ là banner mà cũng thể thấy được sự quyến rũ như vậy, nếu là người thật thì càng khó tưởng tượng hơn.
Nhưng trong mắt Vinh Kinh không chút dao động, chỉ có một tia tán thưởng nhàn nhạt.
Anh ấy nhìn một lúc từ góc độ khán giả, từ tràn đầy hy vọng đến khi mờ dần đi.
Nhìn ảnh trong điện thoại cũng giống như vậy, xem ra 2D và 3D không khác nhau lắm, khuôn mặt này anh không quen, chỉ quen với cái tên Cố HI và bộ phim mà cậu đóng vai chính.
Trong thế giới mới, khi môi trường xung quanh và con người đều xa lạ, cho dù tâm lý có mạnh mẽ đến đâu, con người cũng sẽ cảm thấy tử tế với những thứ họ quen thuộc.
Để lưu lại làm kỷ niệm, Vinh Kinh đã tự sướng với cái banner một tấm.
Nhìn vào bức hình, thấy mặt mình không có chút cảm xúc, người phía sau lộ ra vẻ thở ơ tạo cảm giác lạnh lẽo và tang tóc.
Vinh Kinh kiếp trước cũng chỉ luẩn quẩn một chỗ, cơ bản đối với mình anh cũng có thẩm mỹ riêng về bức hình này.
Vinh Kinh là người hiếm khi chụp hình tự sướng, có hơi không quen lắm, so nó với chữ V một lúc cũng cảm thấy dễ nhìn hơn một tí.
Vinh Kinh đến máy ATM để kiểm tra tài khoản.
Tạ Lăng giữ lời, một số thẻ cũng đã được rã đông, bên trong là thẻ do bố dượng và anh hai Tạ Lăng đưa.
Còn có mẹ của chính chủ, ngay cả cuộc đời mình còn không quyết định được, làm sao có thể không chu cấp tiền bạc cho con trai.
Chỉ có một cái thẻ hoa mẫu đơn này là trước kia chính chủ tự mình đi làm kiếm được, phần lớn chi tiều đều rút từ thẻ này.
Chính chủ không cố ý giả nghèo, cũng không muốn cùng Tạ gia tranh cãi, hắn biết muốn hay không muốn thừa nhận thì hắn cũng là tiểu thiếu gia nhà họ Tạ.
CHỉ là khi còn bé ký ức về cái nghèo đã khắc quá sâu, nên thói quen tiết kiệm đă hình thành.
Vinh Kinh rút một phần tiền mặt, trả lại cho Huabei trước, vì vậy anh sẽ không cảm thấy mắc nợ.
Giống như hầu hết đàn ông, anh không quan tâm lắm đến việc mua sắm.
Theo trí nhớ của anh, anh bước vào một vài cửa hàng hiệu, chọn hai bộ quần áo và một bộ âu phục cùng với một số bộ để dành cho những dịp trang trọng.
Các thương hiệu thời trang đều không chú trọng đến đường nét hoạ tiết trang trí mà thiên về mẫu mã hợp thời hơn, giá cả tương đối phù hợp túi tiền người bình thường.
Đó là lựa chọn tiết kiệm chi phí hiện nay của anh
Bề ngoài của một người chính là thương hiệu, là cầu nối giữa mình và người khác.
Mua xong, anh liền đến Watsons một chuyến, đi thẳng đến quầy bán bình xịt ngăn mùi.
Nhân viên phục vụ thấy anh chàng đẹp trai lại đến và nhiệt tình giới thiệu cho anh các mùi hương khác nhau.
Anh ngửi đến năm lần và thấy chính mình sắp mất đi khứu giác.
Anh tính tiền tất cả những mùi hương vừa rồi đã thử.
Trải qua sự việc ở nhà vệ sinh anh rất ấn tượng, trong lòng còn hơi sợ hãi, vì vậy vẫn là sẽ mang theo để phòng ngừa.
Vinh Kinh mang theo túi mua sắm và khi đi ra ngoài, anh ấy nhìn thấy náo động ở phía xa.
Có vẻ đang có mâu thuẫn, anh không có ý định xem vì vậy anh đi thẳng ra ngoài trung tâm mua sắm và suy nghĩ về nơi mà mình sẽ nghỉ lại tối nay.
Sau khi tốt nghiệp, chính chủ bị mẹ gọi về nhà họ Tạ, không có chỗ ở bên ngoài, sau này liên tiếp xảy ra chuyện, tài khoản bị đóng băng không cách nào đi thuê phòng.
Anh đã tìm một khách sạn bình dân ở gần đó, lúc này pin của điện thoại vẫn còn 2%, anh định đến khách sạn để sạc càng sớm càng tốt.
Anh vẫy một chiếc taxi, nhưung không ngờ bị một người đàn ông mặc đồ đỏ ngồi vào, Người này đang say