Chu Hướng cho rằng Ngô Phất Dục đang nói đùa, liền xác nhận lại: "Cậu nhất định muốn tìm người theo bức vẽ này?"
Ngô Phất Dục cảm thấy câu hỏi cảu hắn có vấn đề: "Đương nhiên là hắn!"
Tuy rằng nó không giống lắm, nhưng mà nhìn cũng giống mà.
Cái ánh nhìn này, hung dữ giống hệt nhau!
Chu Hướng có thể thấy được Ngô thiếu gia cảm thấy bức vẽ của mình không vấn đề gì.
Ngô Phất Dục làm sao có thể nhớ được người A đụng trúng mìnhy mặt mũi trông như thế nào, nếu gặp lại thì chỉ nhớ rằng người đó cao hơn mình, Hắn chỉ nhìn ra là anh ta giống cẩu hình người, tướng mạo đặc biệt tốt trong việc hấp dẫn O.
Bây giờ, hắn chỉ nguyên bản vẽ ra khí chất của người đó, cảm tháy chính mình là họa sĩnh linh hồn, vẽ ra được bản thể cốt lõi này.
Ngô Phất Dục rất tin tưởng và khả năng làm việc của Tạ Lăng: "Vậy em xin nhờ cả vào anh, anh Tạ."
Tạ Lăng đưa bức chân dung cho Chú Hướng và "ừm" đơn giản một tiếng.
Tạ Lăng bên ngoài tuy nói ngắn gọn, nhưng luôn lộ ra khí chất không thể nghi ngờ, rất có sức thuyết phục
Ngô Phất Dục biết việc này đã thành, mỉm cười nói lần sau sẽ mời anh đi ăn, hắn ôm lấy cái cổ bị đau của mình, vôi vã rời đi.
Mặc dù gia đình Ngô và Tạ thuộc về nam bắc hai đầu không đối mặt, nhưng học có liên hệ làm ăn.
Cha hắn bảo anh nên thân cận với Tạ Lăng nhiều hơn sau khi đến Bắc Kinh.
Nguyên nhân sâu xa là sự tồn tại của Tạ Lăng khiến người khác không thể coi thường.
Nếu không, có rất nhiều khách sạn để lựa, hắn tại sao lại chọn khách sạn nhà họ Tạ?
Đây chính là kỹ xảo trên thương trường, tuy không nói tôi ủng hộ nhà anh, nhưng mà khi tôi đến Bắc Kinh tôi đã sử dụng dịch vụ nhà anh.
Số lần quá nhiều, đủ để cho có mặt mũi, trước mắt thì không có lợi gì, nhưng để lại ấn tượng tốt cho người ta.
Loại hình đầu tư dài hạn này không phải là hiếm, tất nhiên ngoài trừ những việc nhỏ nhặt này.
Thì những phương diện khác cũng cần nỗ lực.
Nói cách khác, nếu tôi cần sự giúp đỡ của gia đình anh trong tương lai, vậy thì anh cũng phải ra tay một chút.
Vì vậy, cho dù Ngô Phất Dục không gặp Tạ Lăng nhiều lần, thì việc nhờ giúp đỡ là điều hiển nhiên.
Tạ Lăng nhìn bóng lưng Ngô Phất Dục rời đi nói: "Ngừi thừa kế này, nhà họ Ngô đã tốn rất nhiều công sức để bồi dưỡng."
Nhìn thì không đứng đắn, khiếng người ta coi thường, mà làm việc thì lại loạn lên.
Chu Hướng nhìn bức tranh trừu tượng một cách xoắn xuýt: "Tạ Tổng, chúng ta có thể tìm được người này không?" Nếu thật sự muốn tìm, thì quả là quá khó.
Khóe miệng Tạ Lăng khẽ nhếch lên: "Cậu tìm cái gì? Cậu ta hai ngày sau liền quên mất, trẻ con mới đầu hào hứng thôi."
Chu Hướng gấp bức chân dung lại, nghĩ là có thể ném: "Vâng."
Tạ Lăng không quan tâm đến gia đình người khác, vẫn luôn nhớ tới đứa nhỏ nhà mình: "Cậu có cho rằng Tiểu Kinh đã thay đổi không?"
Chu Hướng không có chút cảm giác: "Chuyện này..."
Ngoại trừ cuối cùng cũng kết bạn Wechat với ngài, không phải là vẫn nhìn thấy ngài liền bỏ chạy sao, có gì khác đâu.
Tạ Lăng tự hỏi tự trả lời: "Trở nên hiếu thảo một chút."
Chu Hưởng: "A, đúng thế." Ngài vui vẻ là được rồi.
Sau một lúc lâu, Tạ Lăng lại nghĩ đến vừa hỏi Vinh Kinh có phải muốn làm diễn viên hay không, tuy rằng em trai lảng tránh chủ đề, nhưng rõ ràng là không có ý định từ bỏ diễn xuất.
Anh nghĩ không lý do diễn xuất có gì hay.
Giới giải trí đâu phải là nơi mà ai cũng có thể bước vào?
Lúc này, vài trưởng dự án trong công ty đến khách sạn gặp Tạ Lăng, trọ lý dẫn mọi người ra phòng lớn.
Tạ Lăng đầu tiên hỏi về kế hoach đầu tư điện ảnh và truyền hình năm nay.
Sau khi nghe báo cáo, anh nhìn người phụ trách bộ phận diện ảnh và truyền hình với vẻ mặt bình tĩnh: "Không ai trong các người được phép giúp đỡ nó!"
Tạ Lăng đã hạ mệnh lệnh.
Tất cả các dự án điện ảnh và phim truyền hình liên quan đến nhà họ Tạ đều sẽ mở đèn đỏ với Vinh Kinh.
Anh chuyện gì cũng không thể làm, vì vậy đề cho Vinh Kinh nhìn rõ thực tế.
Anh không tin rằng với thành tích phung phí bốn năm của Vinh Kinh, cậu có thể tạo nên tên tuổi trong tương lai.
Kì phản nghịch của trẻ con đều không phải là không đụng vào tường nam thì sẽ không quay đầu sao, trưởng bối càng không cho làm thì càng muốn làm.
Vậy để cho nó thế nào là bể đầu chảy máu mới biết cái gì phù hợp.
Tất cả mọi người đều biết rằng Học viện Điện ảnh Bắc Kinh được coi là một trong những học viện điện ảnh và truyền hình tốt nhất cả nước, hàng năm đều đưa rất nhiều người vào làng giải trí.
Nhưng chỉ một số ít thì tỏ sáng, còn lại hầu như đều chìm trong đó.
Người phụ trách bộ phận điện ảnh và truyền hình thự sự có ấn tượng với Vinh Kinh, lúc đó anh ta không biết mối quan hệ giữa Vinh Kinh và nhà họ Tạ, chỉ để ý bức ảnh huấn luyện quân sự của anh lúc còn là sinh viên năm nhất đã nhận thấy sự độc đáo của anh.
Hơn nữa tiêu chuẩn và tướng mạo trời bàn, bức ảnh đó đã từng được phong thần.
Có thể sau một loạt tai nạn trình diện, những người trong vòng bạn bè không còn chú ý đến một "đồ bỏ" chỉ có tướng mạo như vậy...
Theo người phụ trách thì con đường của Vinh Kinh đã sớm đứt đoạn từ ba năm trước.
Không cứu được, cũng không ai xem trọng.
Đây chính là giới giải trí, người mới không thể phạm sai lầm, Phạm sai lầm rồi thì ai dám đầu tư.
Một bên khác, Quan Hồng Dật đã từ bỏ tìm kiếm thông tin của Vinh Kinh, liên tiếp thở dài.
Cố Hi trêu hắn: "Tôi nghe nói rằng nếu người ta sẽ sống ít hơn 40 giây với một tiếng thở dài.
Nếu anh tiếp tục thở dài, anh sẽ sống ít hơn một ngày."
Quan Hồng Dật không để ý: "Thật không? Có cơ sở khoa học không?"
Cố Hi cẩn thận: "Chậc, các này ấy là ý kiến mỗi người mà.
Anh còn phải đi gặp nhà sản xuất, nhớ xịt chặn mùi vào.
Đêm qua anh đã không xịt rồi."
Quan Hồng Dật vẫn còn nôn nao, mới nhớ tới hôm qua đã không xịt, nếu vậy mùi của mình có bay ra không?
Vừa mở túi tìm bình xịt mình thường dùng, tự nhiên lại thấy trong góc túi một bình mới.
"Cái này không phải của tôi, là ai nhét vào?" Vừa nói, trong trí nhớ mơ hồ của mình, ở ghế sau có Alpha phun cho hắn, sau đó trực tiếp nhét vào tay hắn.
Đó là Alpha mà anh không thể tìm thấy thông tin liên lạc.
Haizz, nếu không tới xem thì thật quá uổng phí!
Có Hi nhìn vào bình xịt mùi hoa hồng của Watsons, có chút tin rằng Alpha kia xui xẻo bị Quan Hồng Dật ngắm trúng.
Thật đáng thương, bỏ tiền ra thì lại được người ta nhớ, cuộc sống không dễ dàng, thầm phù hộ cậu đừng bị Tiểu Hồng tìm được.
Hai người chuẩn bị chia tay.
Quan Hồng Dật xem Cố Hi đang gọi điện thoại, nghe cuộc nói chuyện có vẻ là sắp ghi hình một chương trình tạp kĩ.
"Bây giờ quay chương trình là phải liên hệ trực tiếp cậu à? Người đại diện của cậu, Dương Kỳ đâu, chết rồi à!" Nào có chuyện nghệ sĩ nổi tiếng phải tự mình liên hệ đến chương trình.
"Hợp đồng của tôi sắp hết hạn, với lại trên tay hắn còn nhiều nghệ sĩ khác nên không thể lo liệu được." Cố Hi chỉ giải thích ngắn gọn: "Hơn nữa, hôm nay có một tiệc tối giữa giới thượng lưu bao gồm có cả vợ chồng nhà họ.
Hắn chắc là định đưa một vài người mới đến để giới thiệu, hiện tại chắc đang bận tạo kiểu cho họ rồi."
Bắt đầu tạo kiểu vào buổi sáng, kết hợp quần áo, lựa chọn đồ trang sức, làm tóc và trang điểm lộng lẫy khoảng chừng ba giờ chiều, là có thể đến tiệc rượu.
Quan Hồng Dật biết buổi dạ tiệc này, hình như là được tổ chức bởi gia đình ông trùm bất động sản Tạ gia.
Chỉ có nhân vật máu mặt trong giới giải trí mới được đến tham gia: "Cách của người đại diện rất tốt, nhưng mà trường hợp này, có lẽ là...cậu cũng định đi?"
Cố Hi giơ tay kéo thấp vành mũ xuống, cảm thấy ánh mặt trời có chút chói mắt, khó chịu: "Phải đi, tôi không còn cơ hội nào khác."
Quan Hồng Dật biết lý do, cũng không muốn lại cái chủ đề không vui vẻ này với Cố Hi.
Quan Hồng Dật lập tức chuyển chủ đề: "Cậu quay chương trình tạp kỹ nào?"
Cố Hi: "Một ngày của ngôi sao", tôi đã để cho bọn họ quay đến cửa Tạ Lệ Nhĩ.
"Một ngày của ngôi sao" là chương trình tạp kỹ mới, Mỗi kỳ sẽ mời ba minh tinh, và một số nhiép ảnh gia dùng camera loại nhỏ để quay lại hành trình của người nổi tiếng một ngày và sau đó chỉnh sửa.
Trong thời gian này sẽ có có bảy khách mời là người nổi tiếng trong trường quay sẽ cùng theo dõi và nhận xét.
Vì mõi ký đều sẽ có một người đang "hot" nên lượng truy cập ổn định, lượng phát sóng cũng tăng lên.
Vì đề tận dụng hết giá trị của Cố Hi, trong một tháng cho đến khi hết hạn hợp đồng, công ty gần như phát điên ép Cô Hi nhận quảng cáo.
Chỉ Quan Hồng Dật không cần đoán cũng biết rằng Cố Hi đã không được nghỉ ngơi mấy ngày liên tiếp
"Cái này ít nhất cũng phải quay đến năm, sáu giờ chiều, hơn nữa toàn bộ hành trình chắc chắn cậu sẽ chịu không nổi!" Quan Hồng Dật tràn đầy áy náy, "Cậu chắc chắn là chưa ngủ, nếu cứ tiếp tục như thế này không chừng là chịu không nổi! Đều là anh không tốt, uống nhiều đến vậy làm gì..."
"Nếu có chuyện gì xảy ra với anh, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình." Cố Hi nghiêm túc nói.
Khi còn nhỏ, phía bắc là một thành phố cổ, chưa cải tạo, phức tạp.
Có quá nhiều người nhặt rác làm thức ăn, đều bị gọi là người dọn rác.
Khi cậu còn bé cũng là một người nhặt rác và được Quan Hồng Dật nhặt về.
Đối với cậu, Quan Hồng Đật chính là người thân của mình.
Đưa Quan Hồng Dật đang lo lắng lên xe, Cố Hi gọi điện thoại cho trợ lý Mặc Điềm, báo cô không cần phải đến.
Trợ lý đi theo cậu đã hai ngày rưỡi không ngủ, quả thật không chịu nổi.
Cố Hi đợi đoàn phim, vì không có tập trước nên địa điểm gặp mặt do Cố Hi tạm thời quyết định.
Tổ quay phim cũng biết những minh tinh hàng đầu như Cố Hi không có thời gian để trao đổi với họ, tất nhiên là họ phải đối xử như khách quý.
Nhưng lần này đã xảy ra một chuyện khiến người ta phải nén giận, người đại diện của Cố Hi đột ngột tăng giá trước khi buổi chụp ảnh bắt đầu, hơn nữa cũng không bàn bạc kĩ lưỡng.
Nếu không phải có sự liên lạc kịp thời của Cố Hi về phí thông báo, thì họ cũng sẵn sàng bỏ qua món hời này.
Người dẫn chương trì hỏi Cố Hi rằng có thể bắt đầu được không, sau khi Cố Hi cở bỏ mũ và khẩu trang, cậu vẫn còn hơi chóng mặt và che đi trái tim đang đập quá nhanh của mình, cậu từng hỏi liệu sẽ có ngày mình sẽ đột ngột chết?
Nhưng trước khi chết, cậu còn rất nhiều điều muốn làm.
Sau khi ổn định tâm trạng, mới gật đầu.
Máy quay đã chuẩn bị sẵn, người dẫn chương trình có ấn tượng tốt về bản thân Cố Hi nên nghiêng người về phía trước: "Tôi thấy khuôn mặt của Cố Hi gần như không có lỗ chân lông khi nhìn gần.
Chắc chắn nhiều người sẽ rất tò mò cậu đã dùng sản phẩm dưỡng da nào?"
Cố Hi: "Thường thì tôi cũng dùng những hãng nổi tiếng." Thực ra hôm nay không dùng gì, cả một buổi tối đi tìm người, cả mặt cậu đều lộ ra vẻ thuần khiết.
Cố Hi trong lòng rơi lộp bộp, để mặt mộc đúng là có chút bối rối.
Cố Hi tạm dừng việc quay phi, lấy gương nhỏ cầm tay ra xem một chút.
Rất tốt, vẫn là đẹp nhất.
Người dẫn chương trình ban đầu nghĩ rằng Cố Hi là người đẹp chỉ có thể đứng ngắm từ xa, với vẻ mông lung cùng lạnh lùng.
Mà đột nhiên làm động tác nhỏ này, thực sự có chút bất ngờ.
"Phiến phức...vừa nãy đoạn kia đã bấm trúng." Cố Hi có chút xấu hổ.
"Được." Người dẫn chương trình nhịn cười.
Tiếp tục quay và chụp hình, người dẫn chương trình đưa ra một câu hỏi đơn giản: "Cố Hi tối qua cậu ngủ lại khách sạn sao?"
Cố Hi cười nói: "Ngày hôm qua trùng hợp đi phòng thu âm để thu lại, nên tìm khách sạn gần đó ngủ một đêm."
Thợ chụp ảnh nhìn vẻ ngoài của khách sạn, điều chỉnh góc độ một chút rồi