Không nghĩ nhiều, tùy tiện tìm một cái gì đó trong tủ lạnh, đồng thời mở điện thoại di động.
Một ngày không bật nguồn, điện thoại gần như bị spam bởi lời nhắc nhở nhỡ và tin nhắn chưa đọc.
Anh gọi lại theo thứ tự, sau đó trả lời tin nhắn theo thứ tự.
Đã sớm suy nghĩ xong mượn cớ cùng lý do, cuối cùng cũng thoát khỏi truy vấn.
Sóng gió náo loạn với Tô Phỉ tuy rằng không nhỏ, nhưng cũng chỉ truyền bá ở giới thượng lưu.
Vòng tròn tầng dưới chót không tiếp xúc được, hơn nữa hai nhà Tô Ngụy liên hợp áp chế, tất nhiên không đạt tới trình độ mà mọi người đều biết.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại vang lên, ghi chú là “chù Cửu Đống – Mạnh Kiều”.
Tuy rằng thực tể quan hệ của hai người là chủ sở hữu và bảo vệ, nhưng trên thực tế, từ trước khi đến Đế Uyển bọn họ đã quen biết.
Lại nói tiếp, công việc của Đế Uyển là Mạnh Kiều giới thiệu.
Mạnh Kiều cũng là người bạn khác giới đầu tiên anh xuất ngũ trở về Thiên Châu.
Không muốn bạn bè lo lắng, Triệu Đông vội vàng nhận điện thoại.
Nghe thấy điện thoại bắt máy, đầu dây bên kia lo lắng hỏi: “Anh đang ở đâu?”
Triệu Đông kinh ngạc: “Cái gì tôi ở đâu?”
Mạnh Kiều giận dữ: “Còn giả ngu? Ngày đó tôi nghe nói, anh đả thương Ngụy Đông Minh, sau lại bị cảnh sát dẫn đi!”
“Có phải anh ngốc hay không, loại thiên kim đại tiểu thư như Tô Phỉ, rõ ràng chính là coi anh như công cụ lợi dụng!”
“Hết lần này tới lần khác anh không tim không phổi, vội vàng để cho người ta dùng làm súng!”
“Đời này anh chưa từng gặp qua phụ nữ hay sao? Đó chính là Ngụy Đông Minh, anh dám động thủ với anh ta?”
Cô càng nói càng tức giận: “Hai ngày nay, tôi nhờ không ít quan hệ, kết quả tin tức hoàn toàn không có!”
“Rốt cuộc làm