Thái độ La Cương không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Tôi là La Cương của cục công an thành phố, anh là ai?”
Anh Ngũ thiếu chút nữa dọa tiểu: “Đội… đội trưởng La?”
Nghe thấy giọng điệu của đối phương, La Cương liền có sức: “Anh là ai?”
Anh Ngũ thay đổi khuôn mặt tươi cười:
“Đội trưởng La, là tôi, tôi là Tiểu Ngũ của Hồng Phát.
.
”
Đội trưởng La nghe bộ dạng giang hồ của hắn, liền hiểu được chuyện gì xảy ra.
Anh ta lười cùng đối phương tiếp xúc: “Được rồi, cũng đừng nói nhảm, đối diện là người anh không thể trêu vào, mau cút đi!”
Anh Ngũ tất cung tất kính trả lại điện thoại, ngay cả cái rắm cũng không dám thả, xám xịt bỏ chạy.
Triệu Đông nhận lấy điện thoại: “La đại ca, cảm ơn, hôm nào mời anh ăn cơm.
”
La Cương cười: “Đây chính là lời anh nói, nhớ kỹ, anh nợ tôi hai bữa cơm rồi!”
Một hồi sóng gió đến nhanh, đi cũng nhanh.
Lúc này Tôn mập đi lên trước, cười nói: “Mạnh tiểu thư, vừa rồi…”
Mạnh Kiều dịu dàng nói: “Tôi hiểu, tiền thuốc men của người anh em kia tôi trả.
”
“Ai nha, Mạnh tiểu thư quá khách khí rồi…”
Tôn mập còn muốn hàn huyên vài câu, kết quả phát hiện đối phương căn bản không để ý tới mình.
Mạnh Kiều nhìn Triệu Đông một cái: “Anh cùng tôi đi vào.
”
Nói xong, cô đi vào chung cư trước.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Tôn mập phun một ngụm đờm dính phun trên mặt đất.
“Phi, ra vẻ cái gì? Còn tưởng rằng là nhân vật gì đó khó lường, thì ra là một ca nữ hát rong!”
Lập tức, ánh mắt của anh ta lại rơi vào trên người Triệu Đông, trở nên càng thêm âm trầm.
Họ Triệu, cướp phụ nữ với lão tử, mẹ nó mày chờ cho tao!
về đến nhà, Mạnh Kiều hét lên một tiếng: “Đả thương Ngụy Đông Minh, anh vậy mà còn dám trở về? Thật không biết anh có phải ăn mật báo lòng gấu hay không?”
Triệu Đông ngạc nhiên cười, còn không đợi giải thích, Mạnh Kiều