Đầu dây bên kia truyền đến một trận chất vấn cực kỳ tức giận: “Triệu Đông, anh dám cúp điện thoại của tôi?”
Triệu Đông oán thầm, cúp điện thoại của cô thì sao?
Không đợi anh mở miệng, Tô Phỉ đã liên tục nói: “Cho anh ba phút, lập tức xuất hiện trước mặt tôi, nếu để cho người khác nhìn thấy, anh biết hậu quả!”
Tháy Triệu Đông muốn đi, Từ Tam vội vàng hỏi: “Đông ca anh đi đâu vậy? Không ăn cơm tối sao?”
Triệu Đông đóng Cửa nói: “Cậu tự mình ăn đi, tôi có chút việc, buổi tối trở về.
”
Triệu Đông đi một vòng, từ một góc chết giám sát trèo vào hoa viên, nhẹ nhàng gõ cửa sau.
Chờ anh nhìn thấy Tô Phỉ, không khỏi sửng sốt một lát.
Thật ra khả năng miễn dịch của Triệu Đông đối với mỹ nữ cũng không tệ lắm, nhưng loại phụ nữ như Tô Phỉ là ngoại lệ, nói như thế nào đây, cô giống như là ma túy, hai loại khí chất yêu quái cùng cao lãnh hoàn toàn bất đồng trộn lẫn với nhau, phảng phất chính là vì chuyên môn hấp dẫn nam nhân mà sinh ra.
Nhất là giờ phút này, cô một thân váy hoa vụn màu đen, mái tóc dài bồng bềnh tùy ý gác lên vai, nhìn như không chỉnh tề, nhưng lụa trắng nửa xuyên thấu phối hợp
với làn da trắng nõn, luôn làm cho người ta có một loại hấp dẫn mông lung, hận không thể vạch trần sợi lụa mỏng dò xét đến tột cùng.
“Thay!” Động tác khom lưng đơn giản, khiến tâm thần Triệu Đông theo đó lay động.
Ầm một tiếng!
Anh bị đánh thức bởi đôi dép đập trước mặt.
“Sau này anh liền đi đôi này!” Tô Phỉ ôm vai nói.
Triệu Đông nghe vậy, trái tim một trận cuồng đập mạnh.
Cô đây là có ý gì, chẳng lẽ là vì chuyện vừa rồi mà xin lỗi, để cho mình sau này vụng trộm chuyển tới ở?
Triệu Đông tuy rằng không phải rất thích tính khí đại tiểu thư cao cao tại thượng của nữ nhân này, nhưng cuộc sống có thể sống chung với mỹ nữ, vẫn khiến anh một trận huyết khí cuồn cuộn.
Tô Phỉ giải thích: “Tội đã nghĩ rồi, chuyện ngày hôm