Tô Phỉ lao tới bên ban công, trong lòng nói không nên lời là tư vị gì, cũng không có khoái cảm trả thù, ngược lại còn có một chút ảo não.
Hôm qua tuy rằng cô uống quá nhiều, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo.
Nếu như nhớ không lầm, là cô chủ động câu dẫn đối phương, giống như là trong lòng chứa đựng một ngọn lửa, vô thức muốn hòa tan tất cả bên người.
Tô Phỉ cảm thấy, hẳn là ly rượu kia đã bị người động tay động chân.
Nhưng gỗ đã đóng thuyền, nói cái gì nữa cũng muộn rồi.
Cô là người phụ nữ Tô gia dùng hết toàn bộ tài nguyên bồi dưỡng ra, những năm gần đây cẩn thận chú ý, nửa bước không dám có chút sai, chính là vì vinh quang của gia tộc.
Nhưng lúc này đây coi là chuyện gì xảy ra, đem tất cả trách đổ trên người người khác?
Tô Phỉ lau khóe mắt, ôm bả vai nhìn lên bầu trời, cảnh báo bản thân không được cúi đầu, vương miện sẽ rơi xuống.
Triệu Đông có chút bất ngờ hỏi: “Cô khóc?”
Anh vốn tưởng rằng sẽ nghe thấy một đạo trả thù cười lạnh, không ngờ, lại nhìn thấy dưới mặt nạ lạnh như băng là mềm yếu.
Chẳng lẽ lúc trước cô không để bụng, lúc trước tất cả ngang ngược cùng cường thế đều là giả vờ?
Nghĩ đến đây, anh bỗng nhiên có chút đau lòng, mặc kệ Tô Phỉ mạnh mẽ thế nào, ngang ngược như thế nào, chung quy vẫn là một người phụ nữ.
Người phụ nữ đầu tiên của anh!
Nghe thấy âm thanh của Triệu Đông, vẻ mặt cô kinh ngạc quay đầu: “Anh… anh không nhảy à?”
Triệu Đông giải thích: “Tôi nhảy rồi, lại lên.
”
“Kẻ lừa đảo, tên khốn kiếp lừa gạt, anh chính là một kẻ hèn nhát!”
Tô Phỉ rất muốn mắng chửi, nhưng gia giáo tốt đẹp khiến cho cô nghèo vốn từ, lăn qua lộn lại chỉ có mấy câu này.
Triệu Đông nhún nhún vai: “Sự thật chứng minh, cho dù tôi làm như vậy, cô cũng sẽ không dễ chịu, hơn nữa cho dù tôi thật sự nhảy xuống, cũng sẽ không thế nào.
”
Tô Phỉ căn bản không chăm chú nghe lời Triệu Đông: “Anh tên vô lại này… tôi giết anh!”
Cô lao tới, hai tay điên cuồng đập trên người Triệu Đông.
Triệu Đông đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ là có chút bất lực nhìn về phía cô: “Cô đây là giết người, hay là đang gãi ngứa?”
“Tôi…”
Tô Phỉ tức giận không nhẹ, cuối cùng há miệng cắn vào vai Triệu Đông.
Lực không nhỏ, môi răng rất nhanh nhấm nháp một chút máu tươi nhàn nhạt.
Thấy Triệu Đông không có phản ứng, cô lui về phía sau một bước: “Anh không đau sao?”
Triệu Đông nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô: “Nếu như có thể làm cho cô dễ chịu một chút, tôi có thể nhịn.
”
Anh không thể không thừa nhận, Tô Phỉ đích thật là kẻ gây họa cấp bậc nữ thần, cho dù lúc tức giận, cũng vẫn xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi.
Tô Phỉ mềm lòng, kết quả liếc mắt nhìn thấy ánh mắt Triệu Đông, bỗng nhiên cảm thấy một trận ghê tởm.
Đàn ông quả nhiên đều là thú vật dùng nửa người dưới suy nghĩ, anh cũng không ngoại lệ!
“Khốn khiếp!”
Tô Phỉ mắng, đá chỗ hiểm đối phương một cái.
Triệu Đông ngăn cản, trong miệng cũng không nhịn được mắng: “Mẹ kiếp! Cô điên à?”
Anh thật sự không hiểu người phụ nữ này, sao trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn?
Tô Phỉ cười lạnh: “Sao anh không nhịn đi?”
Triệu Đông xám mặt, fuck, thứ này có thể nhịn được sao?
Tô Phỉ không chịu buông tha, một cước tiếp một cước đá tới: “Khốn kiếp! Khốn khiếp! Thằng khốn!”
“Tô Phỉ, cô lại được đà lấn tới với tôi, ông đây cũng sẽ không khách khí nữa!”
Triệu Đông có chút không kiên nhẫn, Bồ Tát bằng đất sét còn có ba phần tức giận, anh cũng không phải là bùn nặn.
Tô Phỉ ngửa mặt kêu gào: