Ánh mắt Triệu Đông vẫn kiên định như trước: “Tôi tin!
“Nhưng bà đã bao giờ nghe qua một câu chưa? Vua cũng thua thằng liều!”
“Đúng, Ngụy gia thế lớn, chỉ cần bà nói một câu, có thể dễ dàng nghiền chết nhân vật nhỏ như tôi!”
Mẹ Ngụy trào phúng: “Nếu đã biết, cậu còn không buông ra sao?”
Triệu Đông bỗng nhiên đến gần, gần như là dán vào lỗ tai bà ta nói: “Nhưng dì Ngụy, bà có nghĩ tới hay không, người có lúc sai lầm, ngựa có lúc vấp ngã, lỡ như một kích của bà không trúng, bà cảm thấy… nhân vật nhỏ như tôi, có dám cùng bà cá chết lưới rách hay không?”
Nhìn chằm chằm đôi mắt lớn tuổi kia, thần sắc của anh không có chút nào gợn sóng.
Tâm tư Mẹ Ngụy phức tạp, bà ta quanh năm ở vị trí cao, đàn ông bình thường tuyệt đối không dám đối diện với bà ta như thế.
Ngay cả Tô Phỉ chống lại bà ta, đều phải thế yếu ba phần.
Nhưng bảo vệ nhỏ trước mặt này, lúc đối mặt với bà ta lại không hề dao động chút nào.
Phần khí thế nhàn nhạt này, giả vờ tuyệt đối không giả vờ được.
Nghĩ đến đây, bà ta có thêm vài phần thưởng thức đối với Triệu Đông, cũng đối với biểu hiện của con trai càng thêm thất vọng.
Ngay cả vị hôn thê của mình cũng không bảo vệ được, vô dụng!
Ngụy Đông Minh giống như cảm nhận được thần sắc thất vọng trong mắt mẹ, hung quang lộ ra, đối với một vệ sĩ cách gần nhất, gật gật đầu.
Động tác nhỏ bé không thể nhận ra, tất nhiên không thể gạt được Triệu Đông.
Trong chớp mắt, phía sau vang lên tiếng gió, là có người từ phía sau đánh lén!
Triệu Đông không dám khinh thường, nếu dám ra tay, đương nhiên là đối với lực lượng cùng tốc độ tuyệt đối có tự tin.
Huống chi, trước đó anh đã lĩnh giáo những vệ sĩ Ngụy gia này, đều là tay giỏi được thuê với số tiền lớn, có mấy nhân vật hung ác càng là đầu đao liếm máu.
Nói thẳng ra, vì tiền, không có gì họ