Bà ta cười mở miệng: “Tiểu Triệu, cố làm ra vẻ cũng vô dụng, cậu không dám làm gì tôi.
Thay vì đối cướng với tôi, không bằng mọi người tĩnh tâm từ từ nói chuyện, cậu cảm thấy thể nào?”
Ngụy Đông Minh giật mình với thái độ thay đổi của mẹ, lại muốn cùng người bình thường này cùng vui vẻ hòa nhã?
Anh ta cảm giác bị sỉ nhục vô cùng, đang muốn há miệng, bị một ánh mắt của mẹ quát.
Triệu Đông trêu tức hỏi ngược lại: “Dì Ngụy, sao lại kết luận tôi không dám làm gì
bà?”
Mẹ Nguỵ tự cao tự đại nói: “Tôi là một doanh nhân nổi tiếng ở Thiên Châu, là người nộp thuế hợp pháp, cậu dám làm gì tôi, cậu có thể làm gì tôi?”
Cảm giác được lực bắt lấy cồ tay có chút giảm bớt, bà ta tiếp tục nói: “Lui một vạn bước, cho dù cậu cùng tôi liều mạng cá chết lưới rách, người nhà của cậu đâu, cậu có lo lắng tình cảnh của bọn họ hay không?”
Triệu Đông một bộ dạng bị kinh sợ: “Đây là uy hiếp?”
Lòng dạ Mẹ Nguy thâm sau nói: “Tôi không nói như vậy, nhưng cậu có thể hiểu như vậy!”
Triệu Đông châm chọc: “Vậy chỉ sợ sẽ làm cho bà thất vọng, con người tôi ăn mềm không ăn cứng!”
Mẹ Nguy hoàn toàn mất kiên nhẫn: “Đồ chó không biết tốt xấu gì, tiểu tiện nhân Tô Phỉ này thật đúng là nuôi một con chó tốt, các người thật đúng là tuyệt xứng! Chẳng
lẽ cậu thật sự cho rằng tôi sợ cậu sao?”
Nói xong, bà ta trấn định bình tĩnh phân phó: “Đông Minh, gọi điện thoại báo cảnh sát, liền nói nơi này có người bắt cóc.
”
“Sau đó gọi điện thoại cho Tô gia, tôi ngược lại muốn nhìn xem, Tô gia cỏ dám trở mặt với tôi hay không?”
Triệu Đông nói năng cỏ khí phách nói: “Được, bà cứ việc gọi người!”
“Trước mặt tôi, tát vợ tôi, ban ngày ban mặt tới cửa cướp người, bức hôn! Hai người đang làm cái quái gì vậy? Thổ phỉ hay ác bá?”
Nói xong, âm thanh của anh đột nhiên nâng cao: “Thật