Tô Trường Minh đã sớm quen với sự cường thế và ngang ngược của cháu gái, nhưng trước mắt thì khác, người Ngụy gia ở cách đó không xa nhìn.
Nếu như ông ta không thể xử lý tốt chuyện này trước mặt Ngụy gia, vậy không phải chứng tỏ địa vị của ông ta ở Tô gia có thể có có thể không hay sao?
Đến lúc đó sao còn có thể chia một chén canh trong hợp tác tiếp theo?
Trong lòng nghĩ, ngữ khí cũng càng thêm nghiêm khắc: “Có cháu nào nói chuyện với bác ba như vậy sao?”
Tô Phỉ cong khóe miệng: “Thật ngại quá, vậy cháu đổi một cách khác, muốn cháu gọi cô ta là bác gái ba? Trừ khi cha cháu đồng ý!”
Tô Trường Minh bên ngoài không nhịn được: “Chuyện trưởng bối, đến phiên cháu dạy dỗ sao? Cháu càng ngày càng không phép tắc!”
Ông ta gần như bị Tỏ Phỉ chọc trúng chỗ đau, sở dĩ không lấy được giấy chứng nhận kết hôn với cô dâu nhỏ này là vì anh trai không đồng ý.
Nếu không, hai người đã sớm nhận được giấy chứng nhận, tổ chức hôn lễ.
Hiện tại thì hay rồi, đừng thấy anh cả hôn mê, nhưng Ngô Mai cường thế.
Vợ nhỏ danh bất chính ngôn bất thuận, ngay cả tư cách trở lại đại trạch Tô gia cũng không có.
Mẹ Nguy ở một bên chế nhạo: “Tô Trường Minh, quy tắc của Tô gia các người, tôi thật sự lĩnh giáo được rồi! Một tiểu bối, cũng dám chống lại ông như vậy?”
Sắc mặt Tô Trường Minh đỏ lên,