Tô Trường Minh cũng mặc kệ sắc mặt Tô Phỉ, vẻ mặt quan tâm cùng cưng chiều hỏi: “Thế nào, làm tổn thương em không?”
Vạn Thiến đắc ý vểnh cằm lên: “Em? Em không sao! Cho anh ta mượn hai lá gan cũng không dám làm tổn thương em!”
Tô Trường Minh thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía mẹ Nguy: “Ngụy phu nhân, bà xem.
Cháu gái tôi quả thật không hiểu chuyện, hiện giờ tôi đã giáo huấn rồi, bà cũng đừng chấp nhặt cùng con bé!”
Mẹ Nguỵ đắc ý cười, một hồi kịch chó cắn chó.
Chẳng qua người họ Triệu kia chỉ bị thương một chút, trong mắt bà ta hoàn toàn chưa hết giận.
Ngược lại thái độ của Tô Trường Minh khiến bà ta hưởng thụ: “Anh ba Tô, lời vừa rồi ông cũng nghe thấy rồi, Tiểu Phỉ đặ nhận chứng với bảo vệ nhỏ kia, tôi biết cô ta cố ý diễn trò, là tùy hứng, nhưng người ngoài sẽ nghĩ như thế nào?”
Tô Trường Minh nghe thấy lời này, liền biết sự việc còn có đường hòa hoãn.
Nếu không, bà ta sẽ không cho lối thoát này!
Người là dao thớt, ông ta là thịt cá, vì bảo trụ vinh hoa phú quý, nào còn quản được nhiều như vậy?
Trong lòng Tô Trường Minh mừng như điên, ngoài miệng cũng vội vàng cam đoan: “Ngụy phu nhân, bà yên tâm, cửa hôn sự này Tô gia chúng ta không nhận, con rể Tô gia chỉ có một, đó chính là Đông Minh!”
Mẹ Nguỵ chế nhạo một câu: “Tính tình Tiểu Phỉ cũng không nhỏ, ông nói lời này, có thể đại diện cho cô ta sao?”
Tô Trường Minh vỗ ngực: “Tôi nói thế nào cũng là trưởng bối, chuyện này vẫn có thể làm chủ!”
Vừa dứt lời, đã nghe thấy Tô Phỉ cười lạnh: “Chuyện của cháu bác có thể làm chủ được không? Bác ba, có phải bác quá coi trọng mình không?”
Làm mất mặt!
Sắc mặt Tô Trường Minh khó coi, giống như bị người ta tát một cái trước mặt mọi người.
Sắc mặt ông ta xấu hổ, cảnh cáo trừng mắt nhìn: “Tiểu Phỉ, Ngụy phu nhân