Dì Mai trực tiếp cắt ngang: “Hiện tại tranh luận đúng sai không có ý nghĩa, ngay cả vị hôn thê của mình Ngụy Đông Minh cũng quản không được!”
Nói xong, ngữ khí của bà ta có thêm vài phần chế giễu: “Dựa theo ý của anh, chẳng lẽ tôi còn muốn trói tay chân Tiểu Phỉ lại, tự mình đưa đến trước mặt cậu ta?”
Dì Mai đột nhiên chuyển đề tài: “Vì thể diện cho Ngụy gia, cố gắng ấn đứa nhỏ nhà mình cúi đầu, Trường Minh, anh thật đúng là không xứng đáng với anh trai anh!”
Mồ hôi lạnh của Tô Trường Minh chảy ròng ròng, cũng không để ý lau: “Tiểu Mai, cô nghe tôi nói…”
Dì Mai từ chối: “Không cần giải thích, phía dưới có một khoản tiền đến hạn, anh đi thúc giục một chút, trong khoảng thời gian này cũng không cần trở về Thiên Châu!”
“Còn nữa, người phụ nữ tên Vạn Thiến kia tôi rất không thích, chơi đùa có thể, gả vào thì thôi!”
“Làm sao đuổi đi, anh tự mình nhìn mà làm, nếu để cho tôi gặp lại cô ta, sau này anh cũng không cần trở về!”
Đơn giản dứt khoát, chỉ một câu nói, liền hoàn toàn đoạn tuyệt khả năng cuối cùng Vạn Thiến gả vào nhà giàu có!
Vạn Thiến bên kia nhận thấy sắc mặt Tô
Trường Minh, trực giác không tốt.
Cô ta cười tiến lên: “Trường Minh, là dì Mai à? Anh đưa điện thoại cho em, để em giải thích với dì ấy một chút, vừa rồi không phải như vậy…”
Tô Trường Minh hít sâu một hơi, mặc dù trong mắt tràn đầy không nỡ, vẫn nhanh chóng đưa ra quyết định.
Ông ta chặn loa của mình, ra hiệu phía sau một cái.
Hai tên vệ sĩ hiểu ý, lập tức giữ Vạn Thiến.
Vạn Thiến kêu lên một trận điên cuồng: “Các anh bắt tôi làm gì? Buông ra, tôi là Tam phu nhân Tô gia!”
“Các người bị điếc