Hạ Thiên Kỳ vừa định nói chuyện đã bị Mạc Phàm vươn tay, giữ chặt cổ tay cô.
Anh nhìn cô, lắc đầu.
Nhìn thấy ánh mắt Mạc Phàm, Hạ Thiên Kỳ mím môi gật đầu, lập tức an tâm hơn rất nhiều.
Mạc Phàm nhìn lướt qua một nhà ba người đối diện: Đem tiền trợ cấp của Hạ Thiên Minh trả lại cho Thiên Kỳ, nếu không, tất cả các ngươi đều sẽ bị gãy chân.”
Đây là điều mà Mạc Phàm cực kỳ quan tâm!
"Trên thực tế, thủ tục giải ngân tiền trợ cấp năm đó không có vấn đề gì, vợ chồng Trương Kim Cương là người giám hộ trên danh nghĩa Hạ Thiên Kỳ, một khoản tiền trợ cấp lớn kia sẽ được đưa cho bọn họ bảo quản.
Thế nhưng, Trương Kim Cương không chỉ nuốt hết số tiền này, còn đem nó nướng sạch trong sòng bạch.
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Mạc Phàmtràn đầy lãnh ý!
Số tiền trợ cấp đó đủ để nuôi Hạ Hiểu Y cho đến khi tốt nghiệp đại học, nếu như không phải Trương Kim Cương nuốt hết, làm sao bây giờ các nàng phải trải qua cuộc sống gian khổ như vậy!
Nhưng Trương Kim Cương bây giờ đang bị nợ nần quấn thân, làm sao có tiền trả lại đây?
"Ta...!Số tiền này vốn là quân bộ trực tiếp gửi cho ta, tại sao phải đưa cho Hạ Thiên Kỳ?”
Ông ta bắt đầu hối hận vì hôm nay đến đây, vốn định khuyên Mạc Phàm đi quỳ xuống xin lỗi Tống gia, nhưng người này cường thế như vậy, nói không chừng hôm nay thật sự sẽ cắt đứt chân bọn họ.
Đúng lúc này, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào.
Mạc Phàm đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống, thấy một đoàn xe đang lái đến khu nhà ở dưới lầu, rất nhiều người vây xem.
“Thật thú vị” Mạc Phàm cười nhạt, hiển nhiên ý thức được chuyện sắp xảy ra.
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Hạ Thiên Kỳ mở cửa, là dì Chương hàng xóm.
Sau khi Hạ Thiên Minh hy sinh, dì Chương đã giúp đỡ hai chị em rất nhiều, thường gọi họ đến nhà ăn cơm, so với người cậu như Trương Kim Cương còn nhiệt tình hơn nhiều
"Thiên Kỳ, con mau chạy đi.
Tống Minh Lương đến rồi.
Bây giờ hàng xóm đang chặn xe của họ, trước khi họ lên lầu, con mau rời đi đi!" Dì Chương lo lắng nói.
Bà con xa không bằng láng giềng gần.
Hạ Thiên Kỳ rất xúc động, cô nói: "Dì Chương, chuyện này con sẽ tự giải quyết, mọi người đừng để liên lụy vào, vạn nhất có nguy hiểm..."
Nếu Tống Lương Minh mang theo mấy vệ sĩ chiến binh cấp cao, thì những người hàng xóm này chỉ có thể đơn phương bị đánh, không có khả năng đánh trả.
Vừa nghe tin người giàu nhất đích thân đến, Trương Kim Cương lập tức nhảy dựng lên, như nhìn thấy cứu binh.
“Hạ Thiên Kỳ, bây giờ ngươi lôi tên này cùng quỳ xuống xin tha thứ còn kịp đó.” Trương Kim Cương vẻ mặt lập tức thả lỏng:
“Ngươi không biết Tống Lương Minh này lợi hại cỡ nào sao? Mau xin lỗi đi!”
Mà Lý Hỉ Yến cũng nghiến răng mắng: "Bọn họ chết chắc.
rồi! Trương Kim Cương, ông không cần nhắc nhở bọn nó.
Lòng tốt của ngươi bị bọn nó coi là lừa lọc.
Chúng ta ở một bên xem trò vui là được!”
Nói xong, bà ta khoanh tay cười lạnh, như thể chuẩn bị xem trò hề của Mạc Phàm.
Mạc Phàm hoàn toàn không để ý đến họ, kéo Hạ Thiên Kỳ lại: “Đi thôi, chúng ta xuống xem một chút.”
Dì Chương thấy vậy càng thêm sốt ruột, vội cản hai người.
Đừng xuống! Tống gia này vô cách vô thiên, lần này nhất định là tới trả thù, các ngươi phải mau rời đi mới được!”
Mạc Phàm cười nói: "Dì yên tâm, lần này sẽ không có chuyện gì xảy ra, Bắc An hiện tại cùng trước kia không giống nhau nữa rồi."
Không giống như trước đây?
Dì Chương cảm thấy trong lời nói của Mạc Phàm hình như có hàm ý sâu xa, nhưng nhất thời bà không thể biết được hàm ý sâu xa này là gì.
Tuy nhiên phần lớn lo lắng trong lòng bà đều biến mất một cách khó hiểu, người thanh niên này dường như có thể mang lại cho mọi người sự an tâm thật lớn.
Nhìn thấy Mạc Phàm đi xuống lầu, người nhà Trương Kim Cương vội vàng đi theo, nếu như muốn bỏ đá xuống giếng, đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ!
Trong chiếc xe màu đen dẫn đầu
"Tống Lương Minh và Lữ Nghệ Vi ngồi ở hàng ghế