Vị trí trên cao rất lạnh, anh có thể thử thông cảm cho ngài ấy một chút.
Tôi tin đại tướng trong chuyện này nhất định có khổ tâm không thể nói!”
"Nếu cô ta không thể đưa ra một lý do để thuyết phục tôi, thì xin lỗi...!Tôi và cô ta sẽ không thể làm việc chung.” Mạc Phàm vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vai Hạ Hàn Băng:
"Tôi biết cô là cánh tay phải của Thượng Quan, hy vọng quyết định của tôi không làm cô cảm thấy khó xử.”
"Tôi sẽ không khó xử." Hạ Hàn Băng nhìn bàn tay Mạc Phàm đặt trên vai mình, khóe môi hơi cong lên, cô không giỏi cười, nhưng nụ cười của cô lúc này có thể làm băng tuyết tan chảy:
“Bởi vì quan trọng hơn bất cứ điều gì khác, là anh có thể sống sót trở về!”
"Được, vậy tôi dẫn cô đi gặp Thiên Kỳ, tư chất của em ấy...
Mạc Phàm còn chưa nói xong, Hạ Hàn Băng đã ngắt lời anh:
“Đại tướng Thượng Quan nói, anh phải đồng ý vô điều kiện với yêu cầu của ngài ấy."
Vẻ mặt Mạc Phàm cứng đờ, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.
Hạ Hàn Băng lấy ra một phong thư, đưa cho Mạc Phàm.
"Yêu cầu của đại tướng nẫm ở trong này." Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Hàn Băng mang một biểu cảm hơi kỳ lạ, sau đó nói:
"Tôi cũng không biết trong đó viết gì.
Nghe nói đại tướng viết xong, ở trong phòng làm việc, soi gương cười suốt hơn ba tiếng đồng hồ”
Sau khi nghe Hạ Hàn Băng nói như vậy, dự cảm không ổn trong lòng Mạc Phàm càng thêm mãnh liệt.
Nữ nhân kia đến tột cùng đào cho anh cái hố gì, mà có thể tự cười hơn ba tiếng?
"Lúc cô ta cười vào gương, có tháo chiếc mặt nạ màu đen thường xuyên đeo xuống không?" Nắm chặt phong thư kia, Mạc Phàm tức giận nói:
"Chỉ sợ các ngươi còn không biết vị đại tướng này rốt cuộc bộ dạng như thế nào đi.
”
Mạc Phàm hiện tại không muốn mở phong bì, anh thực sự lo lắng người phụ nữ có hành vi khó lường đó sẽ đào hố sâu cho anh.
"Anh đối với đại tướng có thành kiến?" Hạ Hàn Băng cũng.
không cảm thấy khó chịu vì những lời này của Mạc