Mọi người cùng kéo đến bệnh viện. Nhi vừa tới phòng chống độc đã thấy ông Lê Hoàng ngồi ghế ngoài, nhìn mẹ cô qua lớp tường kính rất đăm chiêu. Từ đôi mắt già nua ánh lên tia đau lòng, chua xót. Ông Lê Sơn thúc Nhi từ phía sau, thì thầm nói nhỏ:
- Đến với ông ngoại đi con! Ông chờ con đã 22 năm rồi.
Nhìn thân ảnh gầy yếu cô đơn đang chống gậy quan sát người nằm sau lớp cửa kính, tim Nhi như thắt lại, cô có ông ngoại, có đại gia đình vẫn luôn tìm kiếm cô và mẹ. Ông ngoại, tiếng gọi thiêng liêng mà Nhi luôn khao khát. Mắt cô nhòe đi, chạy ào tới, quì sụp xuống chân ông khóc rấm rứt:
- Ông ngoại!!
Tiếng kêu nấc nghẹn, thỏa bao uất ức, mong ước theo giọt nước trong suốt tuôn trào, thấm ướt đầu gối của người đàn ông đứng tuổi. Ở cái tuổi thất thập cổ lai hi, ông mới gặp được cháu mình. Là lỗi của ông, nếu năm xưa, ông không quá coi trọng cái danh dự vô dụng của ông thì con ông đâu phải khổ, cháu của ông đâu phải chịu ức hiếp. Ông nhìn Nhi, gật gật mỉm cười trìu mến. Từ đuôi mắt nhăn nheo vết hằn năm tháng, rịn ra giọt lệ mừng tủi. Ông xoa xoa đầu Nhi:
- Ừ! Cháu ngoan của ông! Thiệt thòi cho cháu rồi. Cháu có trách ông không?
Nhi lắc lắc đầu, cô dụi đầu vào lòng ông, thút thít. Cả ông Sơn và Ông Khâm đều rưng rưng nở nụ cười. Cuối cùng thì lá cũng tìm được về với cội, nước rồi cũng chảy về nguồn.
- Tinh Nhi! Ngôi sao nhỏ của Lê Gia. Từ nay, cháu đã có ông. Sẽ không ai được ức hiếp cháu nữa. Kể cả Trần Gia hay Trịnh Gia.
- Ông ngoại! Cháu có ông! Cháu đã có gia đình mà cháu hằng mơ ước. Cháu không phải đứa con vô thừa nhận. Ông ngoại cháu là Lê Hoàng, má cháu là tiểu thơ danh giá Lê Hoàng Thanh Vy, không phải hạng.... Nhi im bặt, nhe răng cười Hihihi.
- Ông ngoại! Ông ngoại! Được gọi ông ngoại thích thật. Má mà tỉnh, má mừng lắm.
Nghe từng lời cháu nói, ông Lê Hoàng càng đau lòng hơn. Đứa cháu khờ của ông, đứa con gái bé nhỏ của ông, vì sao phải chịu đọa đày. Ông càng nghĩ, càng cảm thấy tội lỗi, tim ông co bóp mãnh liệt, ông đau thắt ngực, và ngất xỉu.
- Ông ngoại/ ba/ bác Hoàng.
Ông Lê Hoàng phải đưa vô cấp cứu. Nhi chạy đi, chạy về giữa hai phòng chống độc và phòng cấp cứu. Ông Lê Sơn vỗ vỗ vai cháu
- Yên tâm! Bệnh tim nên ông mệt chút thôi, cũng quen rồi.
- Bác hai! Năm xưa ông qua Mỹ trước mẹ có phải trị bệnh tim không ạ?
Ông Sơn nhìn Nhi buồn rười rượi, ngầm thừa nhận. Nhi ngồi phịch xuống ghế, thương cho ông ngoại. Vậy mà mẹ cô không biết, còn làm điều trái ý ông, khiến ông bệnh mà vẫn phải đi đi về về giữa Mỹ và Việt Nam để tìm con. Trong chuyện này, trách ông ngoại quá trọng danh dự hay trách mẹ cô vô tâm, vì tình mà bất hiếu. Một lúc sau, bác sĩ ra thông báo
- Ai là người nhà bệnh nhân Lê Hoàng?
- Tôi là con ông ấy.
- Bây giờ phiền anh làm thủ tục chuyển viện cho bác qua viện tim. Tình trạng của bác khá nặng. Chúng tôi tạm thời khống chế, nhưng để tìm ra phương án điều trị tốt nhất nên đưa qua bệnh viện chuyên khoa.
- Sao? Ba tôi vẫn khỏe mạnh mà.
- Chúng tôi phát hiện bác dùng tim nhân tạo, mà chúng tôi không rành về loại máy này, nên đưa qua viện tim để họ xử lý tốt hơn.
- Vậy ba tôi bây giờ?
- Tạm thời đã ổn. Nhưng....không lâu đâu. Anh nên chuyển viện cho bác càng sớm càng tốt.
- Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ đi lo thủ tục ngay.
Ông Lê Sơn vội đi làm giấy tờ chuyển viện. Nhi chạy theo hỏi
- Bác hai! Tim nhân tạo là sao ạ?
- Con đã nghe, bác cũng không muốn giấu con. Ông ngoại con bị bệnh tim khá nặng, 25 năm trước phải qua Mỹ điều trị, để một mình mẹ con ở đây, dự định mẹ con học xong 3 năm thì bảo lãnh qua bên đó. Ba năm sau, có người hiến tim thích hợp với ông, chuẩn bị phẫu thuật. Ai ngờ, mẹ con sợ hết 3 năm phải đi với ông, nên để có con. Ông ngoại con về Việt Nam giải quyết, không phẫu thuật nên tim nhường có người đang chờ khác. Ông ngoại con sau vụ làm mất cháu, đã lên cơn tim nặng. Bác sĩ đã làm thiết bị hỗ trợ ( tim nhân tạo), đặt cạnh tim ông, hỗ trợ tim bơm máu, khi nào tim ông ngừng đập, sẽ phóng ra luồng điện kích tim ông đập lại, trong lúc chờ quả tim thích hợp khác. Mới đó mà chờ được 22 năm rồi.
Nhi lấy tay che miệng, mà nước mắt vẫn trào ra, ông ngoại bệnh nặng như vậy. Không phải ông bỏ mẹ một mình, mà chính mẹ đã bỏ rơi ông, trong khi ông bệnh thập tử nhất sinh. Phải chăng vì vậy mà mẹ đang phải trả giá, gánh lấy nghiệt mẹ gieo, dù mẹ không biết. "Nếu là vậy, mọi oán nghiệt xin trút hết lên con, buông tha cho ông và mẹ". Nhi chạy ào đi, ông Lê Sơn vì phải lo cho ba, chỉ gọi với theo rồi lắc đầu.
Nhi chạy ra ngoài, cô đi trên đường, cứ hễ thấy chùa là Nhi lại quì đi từ cổng vô trong, trước đức Phật từ bi, cầu xin cho ông ngoại và mẹ. Nhi cứ đi mãi miết tới khi trời tối khuya. Tất cả ngôi chùa đều đóng cửa, cô vẫn cứ lang thang vô định, miệng lẩm nhẩm đọc kinh, khẩn cầu cho hai người cô kính yêu. Trên bầu trời hôm nay vắng sao, thỉnh thoảng xuất hiện vài vệt chớp sáng, báo hiệu sắp mưa. Chiếc Lexus từ phía sau trờ tới, Khiêm mở cửa bước xuống xe, nắm tay Nhi giật lại. Nhi ngước nhìn Khiêm bằng đôi mắt sưng đỏ, mờ đục. Khiêm ôm cô vào ngực, trong mắt anh bao cảm xúc kiềm nén.
- Về với anh
- Không! Em không thể. Anh không phải Gia
Khiêm em quen. Anh là tổng giám đốc Trần Gia, là anh họ của em.
Câu cuối Nhi nói cao giọng, như hét lên, cô lại òa khóc, đấm thùm thụp vào ngực anh. "Tình yêu đầu đời của em, tại sao tại sao? Em đã gặp đúng người, nhưng lại sai duyên số". Người yêu cô thì ngủ với em gái cô. Người cô yêu lại là anh của cô. Ông ngoại vừa nhận lại cô đã phải vào cấp cứu, mẹ vì tin tức của cô mà sốc nằm phòng cách li. Cô đã tạo nghiệt gì? Để giờ tình yêu cô không có, tình thân cũng dần mất đi. Nhi ôm lấy hai tai, lắc đầu nguầy nguậy.
- Không! Em phải đi cầu xin, em phải đi giải nghiệp cho em. Như thế ngoại và mẹ sẽ khỏe. Anh buông em ra, em phải đi.
- Nhi! Em bình tĩnh, theo anh về. Anh sẽ giải quyết mọi chuyện cho em.
- Giải quyết, anh sẽ làm gì? Dùng tiền hay quyền? Anh có giải quyết được trái tim của em không? Nó đã in đậm bóng hình anh. Bây giờ, mỗi phút ở bên anh là tim em rỉ máu, từ những vết khắc sâu của hình bóng ấy.
Người đàn ông lại nhìn Nhi, Nhi cũng nhìn lại anh, nhìn vào đôi mắt phẳng lặng sâu không thấy đáy, xem anh nghĩ gì? Nhưng cô chỉ nhìn thấy bóng hình ngây dại của mình. Nhi cười trong đau thương, đưa tay lên sờ vào sườn mặt nam tính, đẹp đẽ mê người mà cô từng say đắm, vuốt ve đôi môi mỏng, bạc lạnh lẽo, Nhi rất muốn đặt lên đó nụ hôn, nụ hôn yêu thương nhưng cô không thể, không thể vượt luân thường đạo lý. Nhi mím môi ngăn tiếng khóc, nhắm mắt vụt chạy đi. Khiêm liền đuổi theo, bồng cô lên nhét vô chiếc Lexus, thắt dây an toàn, lái xe rời đi.
Nhi nhìn Khiêm, phì cười trong nước mắt:
- Thì ra anh không biết chạy xe máy không phải vì không có tiền mua, mà vì anh toàn chạy xe hơi. Điện thoại Xs max anh xài không phải hàng nhái. Từ phong cách đến khí chất đều toát lên sự lạnh lùng cao ngạo, vậy mà em còn nghĩ anh là công nhân xây dựng? Hahaha! Con s10 của em là anh mua đúng không? Chứ chẳng có công ty nào trúng thưởng cả. Cũng phải, nếu không có gia thế khủng, làm sao có khả năng kịp cứu em hết lần này đến lần khác, em thật khờ mà. Hahaha.
- Em ngủ tí đi. Em mệt rồi.
- Anh thả em xuống! Em sẽ ngủ.
- Em không ngủ bây giờ, thì lát nữa em cũng ngủ. Anh không thả em ở đây, tới nơi sẽ thả em. Thực tế là vậy, em không cần ra điều kiện phi thực tế với anh.
- Phi thực tế?
- Em không thể thức mãi, và anh cũng không dừng xe.
- Anhhhh!
Khiêm chạy xe tới căn biệt thự biệt lập ở Nhà Bè. Ngoài cổng là hai cột đèn cao nửa thân người, trên cột có màn ảnh quét thẻ từ, điều khiển cổng điện mở tự động. Khiêm lái xe thẳng vô sân. Khuôn viên sân khá rộng trồng cỏ, bên phải xây hồ nước, có hòn non bộ, sát bên hồ là cây bằng lăng, treo trên cành cây là chiếc xích đu hình trứng bằng mây. Bên trái đặt bộ bàn ghế bằng sắt, trang trí hoa văn cổ điển màu trắng, dưới tán cây bò cạp vàng. Lối đi ở giữa lát đá, giữa các viên đá viền bằng cỏ. Dọc lối đi trồng hoa lanvender ngăn cách với hoa viên. Đèn cảm biến đặt ngầm, có chuyển động là cả khoảng sân bật sáng lung linh.
Bầu trời bắt đầu nổi gió, sấm chớp xẹt ngang, Khiêm cho xe chạy thẳng xuống tầng hầm, trời cũng bắt đầu đổ mưa. Khiêm mở cửa xe, nắm tay dắt Nhi lên tầng trệt. Cả căn biệt thự xây bằng kính, mặt trong nhìn ra bờ sông, mặt trước nhìn ra hoa viên khi nãy. Chỉ có hai vách bên xây bằng gạch. Phòng khách khá to, có hẳn quầy bar với tủ rượu hoành tráng, từ vang, champagne, quicky đủ các thương hiệu, toàn loại đắt tiền. Giá trên treo ly trong suốt, dưới ánh đèn càng thêm long lanh. Giữa phòng là bàn đá cẩm thạch hình ovan trắng, đặt trên tấm thảm lông cũng trắng muốt. Bao bọc xung quanh là hàng ghế sofa bọc da thật màu kem sáng, cũng thiết kế kiểu ovan. Bên trên là đèn chùm to và dài, thả xuống từng viên pha lê tròn, xen lẫn ngôi sao lấp lánh theo hình xoắn ốc. Khiêm cầm remote kéo màn, nhưng Nhi ngăn lại
- Đừng anh! Em thích ngắm mưa. Ở đây thích thật, cứ như hòa mình trong mưa vậy.
Nghe Nhi nói vậy, miệng Khiêm nhếch lên độ cong, anh đi đến bên Nhi, khom người, kề sát tai cô nói nhỏ.
- Đi theo anh! Em sẽ được ở trong mưa thật sự.
Khiêm nắm tay Nhi, dắt lên căn phòng trên tầng áp mái. Mái nhà trong suốt, bốn vách tường xây hoàn toàn bằng kính chịu lực. Bao bọc xung quanh là rãnh nước trồng hoa sen. Đứng trong này, Nhi hoàn toàn hòa mình trong mưa, nhìn mưa bay trắng xóa trên mặt sông lấp loáng. Giữa phòng có đặt chiếc giường to hình tròn, ngồi trên giường đó mà ngắm sông thì quá tuyệt vời.
Khiêm thấy Nhi thích thú, anh cũng vui vẻ hơn, đi đến ôm Nhi từ phía sau.
- Tất cả là của em! Bây giờ trời mưa, nên không thấy sao. Nếu trời ráo, em sẽ được ngủ giữa dãy ngân hà. Tinh Nhi! Ngôi nhà này có tên là Ngôi Sao Nhỏ!