Bình Yên Bên Anh

Chúng ta cùng xuống địa ngục


trước sau

Nguyệt đưa Nhi về căn hộ ở quận 9, nhờ hai vệ sĩ nữ canh gác. Cô nhắn với Thanh Phong sẽ về Đà Lạt tịnh tâm suy nghĩ, nhưng xin anh cứ để nhà đó, thỉnh thoảng cô xuống chơi. Thanh Phong đồng ý chẳng mảy may nghi ngờ. Nguyệt đi vô thẫm mỹ viện xóa nốt rùi trên vai, cô đóng vai Tinh Nhi, liên hệ chị Phượng lên Đà Lạt tiếp tục quay phim. Đoàn phim tuy rất bực mình, nhưng phim cũng quay được 2/3 đoạn đường, với lại nhà đầu tư chỉ đích danh cô nên họ phải ráng nhịn.

Sau khi thấy Nhi chạy đi, Khiêm cũng quyết định xuất viện. Anh muốn gặp cô nói rõ mọi chuyện. Xâu chuỗi toàn bộ sự việc, Nhi đau khổ như hôm nay một phần do anh. Anh không nói rõ ràng với cô, mà cứ ép buộc cô tin mình. Nên Nhi cứ phải trượt dài trong hố sâu mà anh đã đào. Gọi điện cho Nhi, biết cô trở lên Đà Lạt quay phim, Khiêm cảm thấy không ổn lắm. Nhưng dù là ai, anh cũng phải đối mặt giải quyết một lần, vậy thì người anh yêu mới an yên được. Thế là Khiêm quyết định đi Đà Lạt. Do bệnh tình anh biến chuyển nặng, nên bà Yến không muốn anh đi. Biết không cản được thằng con cứng đầu, bà đành bất lực lau nước mắt. Minh thương mẹ, thương anh, vỗ vỗ vai bà Yến, rồi đưa cho Khiêm một chiếc áo kiểu ghi lê màu kim sa.

- Anh hai! Áo này Huyền Long đặc biệt chế tạo cho anh, nó dệt từ vải tơ tằm mỏng nhẹ, xen kẽ bên trong là hàng triệu nano điện, có tác dụng giữ ấm cho anh, và sạc điện bằng ánh nắng mặt trời. Em mới nhận được một cái, anh mặc tạm. Bên Mỹ đang chế tạo thêm. Còn đây là điện thoại dã chiến, điều khiển theo giọng nói của anh. Trong tình huống nguy cấp, nó có thể phóng ra dòng điện 220v xa 1 mét, giống như roi điện vậy. Còn đây là vòng tay, viền xung quanh là hơn trăm cây kim nhỏ, bắn ra theo cử chỉ của tay, bên trong này có cuộn cáp nhỏ, có thể chịu tải trọng 500 kg. Thắt lưng an toàn, bấm vào mặt dây, một chiếc dù nhỏ sẽ bung ra, phòng khi anh phải nhảy từ trên cao xuống. Nhưng dù rất mỏng, chỉ chịu được 100kg, tương đương 1 người. Nhẫn thủ lĩnh Huyền Long, em giao cho anh, đôi mắt rồng là hai viên bom độc, khi cần mở đường máu, anh cứ ném nó đi rồi chạy thật nhanh là được.

- Minh! Mấy thứ kia anh lấy, nhưng nhẫn này thì không.

- Em cho anh mượn thôi, sức khỏe anh chưa bình phục, nên hạn chế vận động. Anh không vì em, cũng nên vì mẹ. Tin tức anh bệnh đã lan truyền khắp nước. Các băng nhóm đối nghịch đang tìm cách diệt anh, thâu tóm Huyền Long, chiếm Trần Gia, nên cẩn thận vẫn hơn.

Khiêm nhìn em mình thật lâu, rồi ôm chầm lấy em, cảm nhận sợi tình cảm thiêng liêng đang ngày càng bền chặt. Cũng may ngày đó anh kịp dừng tay, không thì anh ăn năn cả đời này. Nhận tất cả đồ Minh trao, Khiêm nhanh chóng ra sân bay.

Nhi tỉnh lại thấy mình bị nhốt, cô tìm cách thoát thân nhưng không được. Hôm đó, như thường lệ, cứ 8 tiếng sẽ có người thay ca 1 lần. Nhi ngồi trong nhà, ăn cơm và đi ngủ sớm. Cô biết gần sáng là thời gian con người buồn ngủ nhất, nên cô tính lợi dụng lúc 4 giờ sáng đổi ca, khi đó sẽ trốn đi. Sáng hôm đó, khoảng 3 giờ 30, khi cả 2 vệ sĩ đều thấm mệt và lơ là, ỷ y sắp được đổi ca. Nhi ở trong phòng tắm mở nước nóng hết cỡ, đóng bít cửa, ngồi xông hơi cho mồ hôi nhễ nhại. Sau đó, cô chạy ra ngoài, la đau bụng. Hai người vệ sĩ thấy cô mồ hôi ướt đẫm, cơ thể sốt cao dù máy lạnh phòng vẫn mở. Họ hốt hoảng, cử một người chạy đi mua thuốc giảm đau, còn một người ở lại canh Nhi và gọi cấp cứu. Người kia vừa chạy đi, ở đây Nhi bật dậy, giựt điện thoại nhét vô người, bằng vài đòn Karate, Nhi hạ đo ván người canh gác. Dù sao, họ cũng là vệ sĩ nghiệp dư, lại là nữ thì chắc chắn không thể đấu lại võ chuyên nghiệp của Nhi. Cô cầm điện thoại, vừa chạy vừa gọi cho Khiêm, mà anh đang bay không nghe được, cô phải chạy tới công ty Trần Gia ngồi chờ. Nghĩ mới thấy, sao cô không nhớ số điện thoại nào của người nhà anh hết, thật tệ.

Khiêm về tới resort Sacom, liền dò định vị điện thoại của Nhi. Biết cô đang ở khách sạn, nghĩa là hôm nay có thể đã quay xong nên anh rủ cô đi ăn. Đương nhiên Nguyệt đồng ý. Khiêm chạy chiếc Audi tới đón Nhi. Họ cùng vào nhà hàng Memory, Khiêm đã đặt sẵn bàn cho hai người cạnh cửa sổ sát đất. Xung quanh bày trí đèn cà na màu vàng như ánh nến lung linh. Giữa bàn của họ là lọ hoa lavender và đèn cầy thơm màu tím. Khiêm gọi hai phần beefsteaks và một chai rượu vang. Khi phần bò dọn lên, anh không hề mời Nguyệt ăn, cứ im lặng cắt bò trong phần dĩa của mình. Nguyệt thấy vậy cũng ngán ngẫm "người gì chẳng galan, vậy sao chị Nhi lại yêu được". Vừa suy nghĩ, rất tự nhiên, Nguyệt cầm ly rượu lên xoay xoay, nhấm nháp, nhìn mông lung xuống dòng người qua lại trên đường. Sau khi khai vị, Nguyệt xoay lại cầm dao, nĩa thì Khiêm nhanh chóng đổi đĩa đã cắt sẵn qua cho cô, còn tự mình rót thêm rượu vào ly của Nguyệt, cô nhìn anh, hơi nhếch cười, rồi cúi xuống ăn. Hôm nay, phải cố gắng diễn tròn vai, không thể sơ hở như lần trước.

- Nhi! Phim này khi nào quay xong? Đi đi
về về như vậy mệt quá.

- Để em hỏi trưởng đoàn. Do mấy ngày nay nhiều chuyện xảy ra, nên đoàn bị đình quay nhiều lắm, kéo dài thêm thời gian thôi.

- Ừ.

Hai người lại ăn, họ nói chuyện rất nhát gừng, không được tự nhiên. Ăn xong, Khiêm chở Nguyệt đi dạo, Đà Lạt về đêm không ồn ã như Sài Gòn, và thấm lạnh. Không khí trong xe trầm lắng đến ngột ngạt.

- Hôm nay em về Sacom với anh nhé. Mai anh chở em về đoàn sớm.

- Hả?????

Nguyệt xoay nhìn Khiêm, anh rất bình thường, lời nói không nặng không nhẹ. Nhìn ở góc độ nghiêng, đúng là rất thu hút, ánh mắt đen sâu, sáng quắc như chim ưng, sống mũi cao thẳng, mày rậm môi mỏng, tất cả toát lên sự lạnh lùng và cố chấp. Nhưng không vì anh đẹp mà cô phải ở với hắn. Hai chị em dùng chung một người đàn ông thì ra thể thống gì nữa. Nguyệt cố nặn nụ cười.

- Em thấy không tiện đâu anh, scandal mới lắng xuống, đừng tạo cơ hội cho mấy báo lá cải săn tin giật gân nữa. Với lại mai em có cảnh quay sớm, nên em ở với đoàn sẽ tốt hơn.

- Được!

Về đến khách sạn của đoàn phim, Khiêm quan sát xung quanh thấy không ổn, nên anh lượn lờ rồi chạy thêm vài vòng Đà Lạt. Nguyệt ngạc nhiên nhìn anh " không lẽ đang kiếm cớ anh xin em đừng vê vì đường quá xa xôi". Môi anh đào cô hơi nhếch lên, chán ghét nhìn ra cửa xe. Tới đoạn đường vắng xe, Khiêm lên tiếng:

- Em qua cầm lái giùm anh.

- Sao vậy?

- Muốn thử tài em chút thôi.

- Vậy anh ngừng xe rồi đổi tài.

- Như vậy không thú vị.

Nguyệt trợn mắt nhìn tên điên này, nhưng rồi dằn xuống, nói qua kẽ răng " được". Khiêm ngã ghế ra sau, ngồi ép sát lưng ghế cho Nguyệt trèo qua. Tuy nét mặt anh hờ hững, nhưng đôi mắt kia vẫn âm thầm quan sát xung quanh. Hương của núi rừng hòa cùng mùi hoa oải hương thật dễ chịu, thư thái. Đáng tiếc, Khiêm đã nghiện hương vị mặn ấm của biển, nên đối với mùi hương khác, anh hơi khó chịu. Khi Nguyệt đã cầm vô lăng, Khiêm liền lách qua ghế lái phụ, anh không muốn tiếp cận hương thơm kia thêm một giây nào nữa. Anh mở cửa sổ xe, quan sát kính chiếu hậu, đưa cánh tay đeo vòng ra ngoài lắc nhẹ. Rất nhiều kim nhỏ li ti bắn ra, hàng loạt mô tô phân khối lớn phía sau ngã hàng loạt. Nguyệt mãi miết lái xe, cô đang bận suy nghĩ làm sao mở lời xin thuốc giải, nên cũng không để ý phía sau mình là tai nạn liên hoàn. Nghĩ một lúc, Nguyệt hít một hơi thật sâu, dùng lời dịu dàng nhất nói với Khiêm:

- Anh Khiêm! Em có chuyện muốn xin anh.

- Nói đi.

- Em từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ được gặp mặt ba của mình, em rất muốn có gia đình đầy đủ ba mẹ như bao người khác. Em muốn trong ngày vu qui, ba sẽ dắt tay em vào lễ đường.

- Vậy sao?

- Đó là mơ ước của em! Anh.....

- Không!

- Tại sao?

- Vì em nói dối. Vậy Em có tin anh không?

- Giờ này còn hỏi câu đó. Anh có hiểu em đang nói gì không? Hay ở bên Mỹ lâu quá quên tiếng Việt rồi.

Nguyệt giận dữ, nắm chặt vô lăng, chở Khiêm bằng tốc độ ánh sáng. Cô block cửa xe, cứ thế băng băng qua cung đường ngoằn ngoèo của Đà Lạt. Mặt cô đanh lại trắng xanh. Vừa cầm vô lăng, cô cứ hét lên với người bên cạnh

- Một là anh giao thuốc giải ra cứu ba tôi. Hai là tôi và anh cùng chết.

Mắt Khiêm tối đi, thâm sâu khó lường, anh xoay nhìn qua sườn mặt quen thuộc, một tay nhàn nhã gác lên cửa xe, nhếch môi cười khẩy:

- Phụ nữ được gọi là phái yếu không thừa đâu. Sao em không tiếp tục giả vờ, biết đâu tôi thương hại mà cho em một cơ hội.

- Anh thích nét yếu đuối của chị tôi, chỉ biết khóc lóc và dựa vào đàn ông?

- Em sai rồi, ngay từ đầu tôi đã nhận ra em là Nguyệt Nhi. Ngôi sao nhỏ của tôi không yếu đuối, càng không dựa vào đàn ông, cô ấy chỉ là biết suy nghĩ, không ấu trĩ như em. Và Nhi không biết lái xe hơi.

- Anh đúng là diễn viên giỏi, giả tạo không tưởng, bảo sao chị ấy mù quáng yêu anh như vậy, ngốc đến nổi yêu kẻ thù hại cha mình. Không nói nhiều, anh có giao thuốc giải ra không?

- Người thông minh như em tự tìm cách mà lấy.

Nguyệt tức giận, cô tiếp tục tăng tăng tốc. Điện thoại Nguyệt reo

- Nguyệt Nhi! Em đang lái xe à? Dừng lại đi em, đừng dại dột như vậy. Hắn là tên điên, em hăm dọa hắn không được đâu. Nguyệt, phía trước là đường cụt rồi.

- Thanh Phong! Cảm ơn vì những gì anh làm cho em. Em phải giết hắn, thì ba còn có cơ hội bình phục, chị em sẽ không đau khổ như cái cách hắn làm với chị Phương Nghi. Nếu hắn sống, hắn sẽ tiếp tục làm hại người khác. Thanh Phong! Em yêu anh! Hãy thay em chăm sóc ba em và chị Nhi, người phụ nữ anh yêu.

Nguyệt tắt máy, nhìn phía trước đã là vực thẳm, cô khóc thê lương, nhìn qua người bên cạnh vẫn lạnh lùng, mặt không biến sắc, cô mím môi, gào lên:

- Trần Gia Khiêm! Chúng ta cùng xuống địa ngục đi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện