Đến một thời điểm những thứ quý giá trân trọng không còn nữa, bản thân lại phải học cách tiếp nhận từ đầu, không giống như khi còn bé, mọi thứ thật dễ dàng, sẽ có trường hợp cảm xúc không chịu sự quản thúc của lý trí, đồng nghĩa quá trình thích nghi thất bại, đó sẽ là khởi đầu cho chuỗi bi kịch.
Mà mẹ của Vương Tịch chính là một ví dụ điển hình.
***
Sau khi rời khỏi quán bar, khuôn mặt Thiên Ly cứ ám ảnh mãi trong tâm trí không cách nào thoát được, Vương Tịch hồi tưởng lại hình bóng trong kí ức anh với hiện tại của Thiên Ly mà bất giác so sánh. Quả thật đã trở thành một tiểu mỹ nhân.
Thời gian thì ở lại còn chúng ta thì đi qua, hoá ra đã bảy năm xa cách.
Người có duyên trăm phương vẫn gặp, người không nợ gặp gỡ lại chia xa.
Đêm đó Vương Tịch liền mộng mị. Trong giấc ngủ, khuôn mặt trắng nhợt, khoé mắt nhắm nghiền đầy ngấn nước không tràn ra. Không biết là giấc mơ như thế nào?
Miền kí ức cứ theo dòng giấc mơ tái hiện lại một lần nữa.
Một ngày bà nắm tay anh rất chặt, khẽ nói những lời du dương
“Ta ích kỉ, cuộc đời ta bất hạnh không nghĩ cũng muốn con bất hạnh theo ta, liệu con có tha thứ cho ta?”
Vương Tịch giữ chặt tay bà, gật đầu. Trong lòng ngập tràn ngàn vạn câu hỏi nhưng anh biết lúc này nói gì cũng vô dụng.
“Mẹ ngủ đi, mai con mang người trở về nhà.”
Cảnh trước mắt trở nên vắng lặng,trên chiếc giường rộng, bà nằm co quắp, căn phòng rộng sáng choang, ánh đèn trùng trùng. Trước khi rời đi, bên tai Vương Tịch vẫn vang vọng giọng nói của bà: “Được, trở về.”
Sau đó ánh đèn trong phòng tan dần, cảnh trước mặt liên tục thay đổi, cảnh trí dừng lại, mọi thứ trở nên hoang tàn. Hôm đó trời thổi gió nam, từng trận gió táp vào mặt mới khiến Vương Tịch giữ được tỉnh táo, khi tự tay rải nắm đất lên trên quan tài của bà, anh tận mắt thấy tất cả từ từ chìm xuống, tiếng người xung quanh rút lui dần, tĩnh mịch ngợp trời.
Giờ phút này Vương Tịch mới dám khẳng định bà đã rời xa anh mãi mãi. Trong khung cảnh đó chỉ còn lại từng tiếng gằn kìm hãm, vai rung rung, nỗi đau vỡ oà, bật khóc đau đớn như một con thú non bị thương đầy mình.
Vương Tịch bật dậy, cảm thấy lồng ngực bị đè nén, cả mình ướt đẫm mồ hôi. Tiếng chuông cửa lôi anh lại hiện thực vang lên lần nữa. Vương Tịch cau mày đứng dậy, nửa thân trên trống trải cứ vậy ra mở cửa.
“Sao sắc mặt anh khó coi như vậy”
Vương Tịch không nói gì, nhường đường cho cô gái trước mặt vào nhà. Cô ta lại tự thao thao bất tuyệt
“Suốt đêm qua em gọi cho anh mấy chục cuộc không được.”
Vương Tịch ảm đạm nhìn đối phương không cảm xúc đáp:
“Tôi quên sạc điện thoại.”
Cô gái canh lúc anh không để ý kiểm tra điện thoại, khi thấy đúng như anh nói mới buông lỏng cảnh giác. Cô gái ấy là trưởng nữ của Cố thị, Cố Gia Gia. Vương Tịch biết đối