Lúc Tiêu Chiến muốn tỉnh mà chưa tỉnh lại được, cả người mềm nhẹ như bông, phảng phất như đám mây đang trôi nổi trên không, cảm giác cả người vô lực khó hình dung.
Thần kì là, cái bụng nhỏ từ lúc bắt đầu hành trình đã cùng cậu giận dỗi, làm cậu khó chịu, bây giờ lại yên tĩnh ngoan ngoãn lạ thường.
Không xào không nháo thậm chí không có chỗ nào không thoải mái.
Cậu có chút hốt hoảng, trong nháy mắt mở to cặp mắt đen, mặt bự của Vương Nhất Bác chiếm cứ toàn bộ tầm mắt của cậu.
Tiêu Chiến bị doạ rớt một giọt mồ hôi lạnh, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, lạnh giọng hỏi: "Đây là nơi nào?"
Nói chuyện rồi mới phát hiện thanh âm của mình khàn khàn khó chịu, hẳn là kết quả sau khi bị tiêm thuốc.
"Em yêu, trước uống ngụm nước được không? Em xem, em ngay cả nói cũng nói không nên lời, uống miếng nước nhuận nhuận cổ họng cái đã." Nhìn thấy Tiêu Chiến tỉnh lại, trái tim Vương Nhất Bác nhảy nhót không ngừng, lúc cậu vẫn đang mê man, hắn đã làm tất cả kiểm tra cho cậu.
Tạ ơn trời đất, cậu nhìn qua có chút hư nhược nhưng các chỉ số của cơ thể vẫn đạt chuẩn, ngay cả bảo bảo của bọn họ cũng ngoan ngoãn ngốc trong bụng cha nó, không có gì làm hắn vui vẻ hơn cái này nữa.
"....." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác cũng tức giận không nổi.
Bởi vì tình trạng hiện tại, cậu chẳng những không có sức lực mà lâu quá không bị hormone của Vương Nhất Bác vây quanh, đột nhiên người này lại xuất hiện bên cạnh, Tiêu Chiến cảm thấy đầu mình vựng hồ hồ.
"Đến, tôi rót cho em ly nước lạnh.
Uống vào em sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều." Vương Nhất Bác một mặt ân cần dâng nước lên, cái miệng đô đô không ngừng lải nhải:
"Đều tại mấy thủ hạ ngu ngốc kia của em, xuống tay nặng như vậy, lại còn dùng loại dược này với em, cũng may không ảnh hưởng gì tới con của chúng ta, nếu không tôi nhất định đem bọn họ rút gân lột da.
Bảo bối, uống ngụm nước đi!"
"Cút!" Vung tay đem li nước đánh vỡ, Tiêu Chiến mặt đen có thể vắt ra mực: "Nói, đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Chuyện tới bây giờ, bản thân bị tính kế đã rõ như ban ngày, nhưng rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề, người tính kế cậu là ai, Tiêu Chiến đến bây giờ vẫn không kết luận được
Lấy năng lực Vương Nhất Bác mà nói, hắn hẳn là không có cách nào khống chế quân nhân của Liên Bang, huống chi ba thủ hạ kia là phụ thân cậu trăm tuyển ngàn chọn.
Trong lòng có một suy nghĩ không tốt nhưng Tiêu Chiến không muốn nghĩ tới nó, nên ép Vương Nhất Bác cho cậu đáp án.
"Bảo bối, đừng có gấp.
Tôi ở chỗ này, cùng em, lúc nào cũng có thể nói chuyện đàng hoàng với em.
Ngược lại là em, trạng thái tệ như vậy, tôi làm sao nỡ để em phân tâm nghe tôi nói chuyện cơ chứ!" Nói thật, Vương Nhất Bác cũng không biết chân tướng sớm hơn Tiêu Chiến là bao, giống nhau đều là người bị dấu diếm, hắn cực kì hiểu tâm trạng của Tiêu Chiến.
Không tức giận mà phủi phủi bọt nước trên người, Vương Nhất Bác đứng dậy lại rót một li nước khác, vẻ mặt chân thành dâng đến trước mắt Tiêu Chiến:
"Nước của Lam Tinh rất ngọt, ngon hơn nhiều so với Liên Bang của em đấy, thật sự không muốn uống một ngụm à? Cho dù em không khát nhưng đứa nhỏ của chúng ta hẳn là đã khát rồi đi?"
Hắn ra vẻ thấp cổ bé họng như vậy, khí tức hormone trên người lại nồng đậm toả ra, mặt của thiếu tướng đang suy yếu có chút không tự giác mà đỏ lên.
Hoàn toàn không có khí lực lần nữa từ chối hắn.
Cổ họng khô khát làm cho li nước trước mắt trở nên thơm ngọt vô hạn, cậu tiếp nhận li nước một hơi cạn sạch, thở hắt ra một hơi: "Hiện tại anh có thể nói!"
Vương Nhất Bác dùng ánh mắt mờ ám đánh giá cậu: "Thân ái, tôi rất nhớ em!"
Tiêu Chiến trừng hắn: "Ai muốn nghe cái này! Anh mau...ngô" Bộ dáng nam nhân như sư tử vồ lấy con mồi, hướng cậu nhào tới, vô cùng tinh chuẩn bắt giữ đôi môi của cậu, cọ xát một phen: "Không muốn nói chuyện, tôi muốn hôn em."
Nội tiết tố Alpha ào ạt xông ra, dưới cường thế của Vương Nhất Bác, sự kiên trì của Tiêu Chiến hoàn toàn không chịu nổi một kích, thân thể cậu còn nhanh hơn Vương Nhất Bác mà nghênh tiếp, dưới tình huống không biết gì, cậu hôn lấy môi Vương Nhất Bác, hai đôi môi quấn quýt gắn bó với nhau.
Cách hai người hôn nhau như động vật ăn thịt chém giết lẫn nhau, ai cũng không muốn thua người kia, vô cùng tích cực chiếm giữ khoang miệng đối phương, cùng nhau miệng lưỡi dây dưa, ở mỗi địa phương ngọt ngào để lại vết tích của bản thân.
Cánh tay Tiêu Chiến không tự chủ mà vòng lên cổ Vương Nhất Bác, chóp mũi khoang miệng tràn ngập hơi thở Vương Nhất Bác, cả đầu óc đều bị hormone của Vương Nhất Bác mê hoặc, sự đè nén kìm chế lúc trước như tìm được cửa đột phá mà ra, giống như núi lửa từ lòng đất phun trào, đầu lưỡi bị mút đau, đã tê rần nhưng vẫn cảm thấy hôn môi như vậy còn chưa đủ, thân thể cậu còn cần một cái khác, ví dụ như đụng chạm thân mật hơn nữa.
"Được rồi, được rồi, tôi biết tôi vắng vẻ em đã lâu nhưng vừa gặp lại đã làm tình có vẻ không tốt lắm, khắc chế một chút, thiết bị giám sát nơi này còn mở đó, tôi không muốn thân thể em bị Kennard nhìn thấy đâu, em cũng không muốn huynh đệ chúng tôi tàn sát lẫn nhau đâu đúng không?"
Mất thật lớn khí lực mới đem thiếu tướng dính người như đỉa đói bóc ra khỏi người mình, Vương Nhất Bác nhìn cậu nhẹ nhàng mà cười, miệng nói giống như Tiêu Chiến khát vọng hắn biết bao, mà hắn đối với cậu chẳng bao nhiêu hứng thú, giống như hắn cực kì miễn cưỡng vậy.
Không có gì nhục nhã hơn so với điều này.
Tiêu Chiến mặt đỏ lên, cậu không có cách nào biện giải cho hành vi trước đó của mình.
Thực tế ngay cả bây giờ, nếu không phải Vương Nhất Bác ngăn cản, thân thể cậu có lẽ đã dán lên người Vương Nhất Bác đòi giao phối, đặc biệt là bụng...Vật nhỏ trong bụng cậu đang rục rịch, muốn thân cận với phụ thân của nó, loại khát vọng này không phải ý chí của Tiêu Chiến có thể ngăn cản.
Tiêu Chiến thô suyễn thở gấp, dựa vào hít thở thật sâu làm bản thân bình tĩnh lại chút.
Không dám nói lời nào, sợ vừa mở miệng sẽ nói ra những lời đáng sợ.
Truyện Truyện Teen
Vương Nhất Bác xem phản ứng của cậu đặt vào trong mắt, trên trán cậu ôn nhu mà hôn một cái: "Loại phản ứng này rất bình thường, đối với một Omega mang thai mà nói, đừng trừng tôi, tôi biết em